Ấn tượng của Từ Văn Binh về Lạc Tú rất sâu đậm, nhưng ấn tượng đó chỉ dành cho trạch nam Lạc Tú của thời đại học.
Khi còn ở trường, Từ Văn Binh đã coi thường một trạch nam như Lạc Tú, anh ta cho rằng chỉ cần ra khỏi trường học là Lạc Tú sẽ chẳng có tiền đồ gì.
Và hôm nay, khi nhìn lướt qua quần áo trên người Lạc Tú, Từ Văn Binh đã nghĩ dự đoán của mình khá chuẩn.
So với những gì anh ta đang mặc thì quần áo của Lạc Tú thua xa, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
“Lạc Tú? Sao cậu cũng đến đây? Gần đây cuộc sống của cậu thế nào?” Một tên béo vừa đẩy kính vừa hỏi, nhưng thái độ không mấy nhiệt tình mà ngược lại còn chút thờ ơ, lạnh nhạt.
Bởi như người xưa đã nói, “người đẹp vì lụa”, chỉ cần nhìn cách ăn mặc hiện tại của Lạc Tú là biết rốt cuộc anh đang sống thế nào.
“Tiểu Bàn?” Lạc Tú nói.
Thực ra, quan hệ của Tiểu Bàn và Lạc Tú khá tốt, có thể coi là bạn bè, nhưng ngoại trừ quan hệ ở trường học, hai người họ đều không qua lại gì nhiều, nên bây giờ khi nhìn thấy Tiểu Bàn, Lạc Tú cũng rất ngạc nhiên.
“Này, Lạc Tú, cậu ăn nói kiểu gì vậy? Sao có thể gọi cậu ấy là Tiểu Bàn chứ, bây giờ người ta đã là tổng giám đốc Trương đấy!” Từ Văn Binh cố ý nói ra câu này, còn Tiểu Bàn cũng không nói gì, hiển nhiên là đang ngầm thừa nhận.
Hơn nữa, hình như trên khuôn mặt của Tiểu Bàn hiện lên một vẻ tự đắc, cứ như thể anh ta thực sự là tổng giám đốc Trương vậy.
Harry Potter fanfic
“Xin lỗi, tôi quen gọi vậy rồi.” Lạc Tú cũng không để tâm, chỉ nói xin lỗi.
“Còn cậu, Lạc Tú, bây giờ cậu thế nào rồi? Tôi nói cậu nghe này, bây giờ tổng giám đốc Trương đây đã có mức lương hàng năm là một trăm nghìn nhân dân tệ đấy, chúng tôi ngưỡng mộ chết mất.” Một bạn học khác nói.
“Chậc, lần trước tôi nghe Trương Thục Phi nói Lạc Tú muốn đến làm việc ở chỗ cô ta làm việc, hình như là lương hàng tháng là khoảng một nghìn tám trăm tệ nhỉ? Có đúng không Lạc Tú?” Từ Văn Binh cố tình nói ra chuyện này trước mặt mọi người, rõ ràng là anh ta đang muốn bôi nhọ Lạc Tú.
“Không phải chứ Lạc Tú? Thật hay giả vậy?” Tiểu Bàn cũng rất kinh ngạc, anh ta không ngờ Lạc Tú lại sa sút đến như vậy, lập tức càng lúc càng thấy xem thường Lạc Tú.
“Lạc Tú, nếu cuộc sống có khó khăn quá thì hay là cậu đến chỗ tôi làm đi.” Tiểu Bàn cười nói, lúc còn học trong trường anh ta không có quan hệ tốt với mọi người, chỉ có thể chơi với một trạch nam như Lạc Tú.
Bây giờ thấy Lạc Tú sống không được sung túc, ngược lại anh ta còn thấy rất vui sướng.
Đương nhiên, thực ra anh ta cũng không khá hơn là bao, chỉ là một nhân viên quèn trong một công ty nhỏ, mỗi tháng cũng chỉ có bốn vạn tệ tiền lương.
Vì sĩ diện nên anh ta mới nói lương tháng hiện tại của anh ta là mấy chục vạn.
“Ở đây người kém nhất là Tiểu Bàn mà một tháng cậu ta cũng kiếm được ít nhất là hơn một vạn đấy!”
“Cảm ơn.” Lạc Tú mỉm cười.
“Đừng ngại nhé, mọi người đều là bạn học với nhau, có gì khó khăn thì cậu cứ nói ra, mọi người nhất định sẽ giúp đỡ cậu, có phải không?” Từ Văn Binh ngoài mặt thì cười nói, nhưng thực ra anh ta đang cố tình khiến Lạc Tú ngại ngùng, khó xử hơn.
“Đúng đó Lạc Tú.
Cậu nhìn tổng giám đốc Từ đi, người ta làm ăn được lắm đấy, vừa mua được hẳn một chiếc BMW 5 Series.
À phải rồi Lạc Tú, cậu đã mua xe chưa?” Một cô gái lại hỏi.
“Tạm thời tôi vẫn chưa mua.” Lạc Tú nhún vai đáp.
“Ôi chao Tiểu Lâm à, cô nói vậy là hơi quá đáng đấy.
Một tháng người ta chỉ kiếm được một nghìn tám trăm tệ, cô hỏi người ta đã mua xe chưa, như vậy chẳng phải là đang cố tình tát vào mặt người ta hay sao? Mau xin lỗi người ta đi!”
Từ Văn Binh lại cố tình nói những lời như vậy, trong lòng anh ta đang sướng như điên, để ông đây xem anh chữa thẹn như nào?
“Xin lỗi nhé Lạc Tú, tôi hơi thẳng thắn một chút.” Cô gái đó mỉm cười, mặc dù ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng trên mặt lại chẳng có một chút thành ý muốn xin lỗi nào, ngược lại còn có ý mỉa mai, châm chọc.
“Tiểu Lâm, không phải gần đây anh cho em mở cửa hàng quần áo sao?”
Từ Văn Binh nói với một cô gái nữ xinh đẹp, và người cô gái xinh đẹp đó không phải ai khác mà chính là hoa khôi của lớp.
Năm đó, Lạc Tú và Từ Văn Binh đã từng theo đuổi cô ta.
“Thế này đi, khi nào về em gửi cho Lạc Tú hai bộ quần áo, chúng ta đều là bạn học, nếu ai có khó khăn gì chúng ta nhất định phải giúp đỡ.
Lạc Tú, mặc dù năm xưa tôi và cậu đã từng có chút khiếm khích.
Nhưng bây giờ tôi cũng không tính toán với cậu nữa, khi nào về tôi sẽ bảo Tiểu Lâm gửi cho cậu hai bộ quần áo.
Cậu nhìn mà xem, đi họp lớp mà đến một bộ quần áo tử tế cũng không có.
Với tư cách là bạn học, chúng tôi cũng xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu!” Từ Văn Binh tiếp tục bỏ đá xuống giếng, khiến Lạc Tú bẽ mặt hơn.
“Không cần đâu, cảm ơn nhé.” Luoc