Nếu Lạc Tú đã ở phòng số tám thì ông ta cũng không dám tới làm phiền Lạc Tú.
Nhưng dù sao thì cũng phải thay đổi cách nịnh bợ Lạc Tú.
Vì vậy, ông chủ của Hải Nguyệt Tiểu Trúc đã mang đến hai bình rượu Mao Đài.
“Ha ha, các vị, tôi tặng các vị hai bình rượu này, mọi người cứ từ từ thưởng thức.
Trong kho không đủ thì tôi sẽ cho người đi lấy thêm, lát nữa sẽ đưa qua đây.
Không quấy rầy các vị nữa, cứ thong thả dùng bữa đi ạ.” Nói xong ông chủ cung kính lui ra.
Thay vì nói bình rượu và mấy câu nói ấy là tặng cho đám người này, chi bằng nói tặng riêng cho Lạc Tú thì đúng hơn.
Nhưng đám người Từ Văn Binh lại không nghĩ như vậy.
“Được đó Văn Binh, ông chủ của Hải Nguyệt Tiểu Trúc có lai lịch rất lớn, không ngờ lại tự mình tới tặng rượu cho cậu.” Có người bạn học nịnh bợ.
“Đúng vậy Văn Binh, cậu cũng đâu phải là người thường, đã là siêu cấp rồi đó.”
Lúc này cả đám bắt đầu cười cười nói nói, mà Lạc Tú lại bị gạt sang một bên, thậm chí chẳng có ai rót rượu cho anh.
Kết quả là, Lạc Tú như một kẻ xa lạ trong bữa tiệc này, thậm chí có thể nói rằng những người này còn coi Lạc Tú như không hề tồn tại.
Nếu như Lạc Tú có chút tiếng tăm thì mọi người cũng sẽ không lạnh nhạt với anh, đáng tiếc Lạc Tú chẳng có chút tiếng tăm gì nên mọi người mới khinh thường anh.
“Lạc Tú.” Lúc này, cuối cùng cũng có người đi tới.
Đó từng là hoa khôi của lớp, Tiểu Lâm.
Lạc Tú cũng gật đầu với Tiểu Lâm.
Nhưng Tiểu Lâm đã mở túi xách, sau đó lấy ra hai nghìn tệ đưa cho Lạc Tú.
“Cảm ơn lòng tốt của cô, nhưng tôi không cần.” Lạc Tú từ chối, đây là tôn nghiêm của người đàn ông, đừng nói vốn dĩ Lạc Tú không hề nghèo mà cho dù anh có nghèo thì cũng không cần.
Hơn nữa mặc kệ Tiểu Lâm chân thành hay cố ý thì điều này cũng làm tổn thương đến lòng tự trọng của một người đàn ông.
“Đừng khách sáo, mọi người đều là bạn học.
Nếu cậu gặp khó khăn thì cứ nói với tôi, bên tôi còn đang thiếu một nhân viên kiểm hàng, nếu cậu muốn thì cứ nói với tôi, tôi sẽ trả cho cậu một tháng năm ngàn tệ, bao ăn ở.” Tiểu Lâm nói.
“Được rồi, Tiểu Lâm, đừng có trêu chọc cậu Lạc nữa.
Trước đây còn ngồi trên ghế nhà trường, tốt xấu gì người ta cũng là nhân vật có tiếng tăm, em làm vậy khiến cho người ta thật mất mặt.” Bỗng Từ Văn Binh cười khẩy, tất cả mọi người đều biết “nhân vật có tiếng tăm” là chuyện như thế nào.
Chính là chuyện anh và Từ Văn binh theo đuổi Tiểu Lâm, nhưng đó lại là một câu chuyện cười nên khi Từ Văn Binh vừa nhắc đến là mọi người cười ồ lên.
“Lạc Tú, tôi biết rằng điều này sẽ làm cho cậu mất thể diện, nhưng đôi khi sĩ diện chỉ khổ thân mình mà thôi, đúng không?” Tiểu Lâm lại lên tiếng.
“Được rồi, cậu cứ nhận tiền đi nhé? Hơn nữa tôi nghe nói cậu và Trương Thục Phi đã chia tay rồi, phải không?” Tiểu Lâm lại đưa tiền cho Lạc Tú.
Lạc Tú nhíu mày, sau đó lại nhìn Từ Văn Binh, mà anh ta lại cười đắc thắng.
Lạc Tú lập tức khẳng định đây là Từ Văn Binh cố tình chơi khăm anh, nhưng ngay lúc Lạc Tú đang định nói thì lại có người đến.
Ba người cùng nhau đi vào trong phòng, hình như trong đó còn có Trương Thục Phi.
Có điều Trương Thục Phi lại làm ra vẻ như Lạc Tú không có mặt ở đó, cô ta nhiệt tình chào hỏi người khác, lại cố ý không nhìn Lạc Tú.
Cô ta đã cặp bồ với Trần Hữu rồi.
Đúng là Lạc Tú đã khiến cô ta phải nhìn bằng một con mắt khác, nhưng như vậy thì sao chứ?
Lạc Tú có một chiếc siêu xe và cũng một công ty, nhưng làm sao có thể so sánh được với Trần Hữu?
Giá trị của người ta lên tới cả triệu nhân dân tệ, công ty của Lạc Tú có giá trị hơn một triệu không?
Tuy rằng bây giờ Lạc Tú cũng không tệ, nhưng Lạc Tú thật sự so với Trần Hữu là cái thá gì chứ?
Trương Thục Phi và Từ Văn Binh chào hỏi, sau đó một đám người tụ tập trò chuyện, và Lạc Tú vẫn bị gạt sang một bên, không ai quan tâm đến anh cả.
Vừa hay lúc đó Vương Phi cũng đến.
“Ôi, Vương Phi, nào nào nào.” Từ