“Xin lỗi cậu ta?” Lạc Tú nhướng mày.
"Đúng vậy, nếu như anh thật sự muốn quanh quẩn ở chỗ này, đây là lối thoát duy nhất của anh.
" Dư Mộng Đình nói, cô ta cũng chỉ vì muốn tốt cho Lạc Tú thôi.
"Ha ha, cô tên là Dư Mộng Đình đúng không?" Lạc Tú hỏi ngược lại.
“Làm sao vậy?” Thấy thái độ lạnh nhạt của Lạc Tú, Dư Mộng Đình đột nhiên có chút không vui.
"Vậy cô nghe cho kỹ, cả đời tôi chưa từng bị người ta uy hiếp, Đường Hạo kia ở trong mắt tôi còn không bằng hạt bụi trên mặt đất.
" Lạc Tú bỏ lại những lời này, trực tiếp sải bước rời đi.
Dư Mộng Đình nhìn bóng lưng của Lạc Tú, tức giận nghiến răng nghiến lợi.
"Anh phải suy nghĩ rõ ràng, nơi này là ngoại quốc, ngoại trừ hai chúng tôi thig sẽ không có ai giúp anh đâu!"
Nhưng Lạc Tú đã rời đi, và Dư Mộng Đình đã bị phớt lờ.
Dư Mộng Đình căm hận nhìn bóng lưng rời đi của Lạc Tú, sau đó lại cười khẩy một tiếng.
Khẩu khí lớn thật đấy.
Đúng là không biết điều, anh có biết Đường Hạo có quan hệ với liên minh Phi Xa ở Phủ Sơn không?
Anh có biết rằng Đường Hạo còn là dị nhân cấp một không?
Ở đây, nếu người ta muốn động vào anh, anh hoàn toàn không có cơ hội đấu lại người ta đâu?
Anh tưởng rằng đây là trong nước à?
Nếu có chuyện gì thì cảnh sát sẽ thay anh giải quyết sao?
Thật lố bịch!
Nghĩ đến đây, Dư Mộng Đình nhất thời cảm thấy dễ chịu hơn, cô ta vốn là muốn làm theo lời dặn dò của gia tộc, đừng nói là hợp tác với Lạc Tú, nhưng ít nhất cũng nên quan tâm Lạc Tú một chút.
Nhưng bây giờ Lạc Tú không chỉ đắc tội Đường Hạo mà còn đắc tội cô ta.
Vậy thì để Lạc Tú nhìn cho kỹ, anh có thể ở lại đây hay không?
Theo bản đồ trong tay, Lạc Tú đến một giảng đường.
Lớp học trong phòng học này là lớp hóa sinh.
Lúc này trong khán phòng đã chật kín người, Lạc Tú liền tìm một góc ngồi xuống.
Điều khiến Lạc Tú ngạc nhiên là, mặc dù đây là trường đại học, nhưng những người trong phòng học này đều ngồi ngay thẳng, không hề thoải mái như trong trường đại học.
Không lâu sau, một giáo sư già mặc vest và đeo kính bước đến.
Vị giáo sư già tỉ mỉ, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, vừa nhìn là biết là một cổ giả.
Vừa vào là đã bắt đầu giảng bài, loay hoay với mấy thứ cây cối, vật dụng trong chai lọ.
Lạc Tú cũng không lắng nghe cẩn thận những gì ông ta đang nói, dù sao nó cũng không liên quan gì đến anh cả.
Lúc này, điện thoại của Lạc Tú đột nhiên vang lên, may mắn là tốc độ của Lạc Tú đủ nhanh, trực tiếp cúp điện thoại, cũng không ảnh hưởng đến việc giảng dạy của giáo sư, nhưng giáo sư vẫn dùng vẻ mặt bất mãn liếc nhìn Lạc Tú.
Lạc Tú lấy điện thoại di động ra và thấy là Tô Bửu Điền gọi đến.
Lạc Tú chỉ đơn giản gửi một tin nhắn.
“Làm sao vậy?”
Ngay sau đó Tô Bửu Điền đã trả lời tin nhắn.
"Cậu Lạc, đã một tiếng rồi, cậu đang ở đâu?"
"Bây giờ, mọi người trên khắp đất nước đều đang chờ đợi đấy.
" Tô Bửu Điền lo lắng vừa xem chương trình phát sóng trực tiếp trên TV vừa gõ phím.
Thế mà một giờ đã trôi qua, nhưng vẫn không thấy một nửa cái bóng của Lạc Tú trên núi Thanh Thành?
“Nói với bọn họ kẹt máy bay, đợi thêm một giờ.
” Lạc Tú trả lời.
Khi Tô Bửu Điền nhìn thấy tin nhắn này, ông ta đã tức giận đến mức suýt đập nát điện thoại của mình.
Kẹt xe, kẹt tàu, chứ ai nói kẹt máy bay chứ?
Nhưng cuối cùng, Tô Bửu Điền vẫn gọi điện thoại và nhờ người đến núi Thanh Thành để giải thích.
Cuộc quyết đấu này đã được quyết định, tại sao lạ không có không khí quyết đấu nào cả thế?
Lại còn đến muộn?
Nhưng Tô Bửu Điền tin rằng Lạc Tú nhất định sẽ đi.
Dù sao Lạc Tú cũng đã buông lời, người dân cả nước đều biết anh đã nói, chẳng lẽ Lạc Tú còn dám để người dân cả nước leo cây sao?
Bên núi Thanh Thành, Thanh Mang vẫn đứng ở tư thế lạnh lùng kia hơn một giờ, thế mà Lạc Vô Cực vẫn chưa tới!
“Sư phụ, đừng nói anh ta sợ không