Ngay khi Lạc Tú đứng dậy và thốt ra những lời này, những người trong giảng đường đã đổ dồn ánh mắt kinh ngạc về phía anh.
Phải biết rằng, đây là giáo sư Park nổi tiếng và trường đã chi rất nhiều tiền để mời ông ta đến đây.
Cho nên đừng nói là sinh viên, ngay cả hiệu trưởng nhìn thấy cũng phải cung kính.
Có thể nói, nếu chọc giận ông ta, đừng nói là một môn này, mà tất cả các môn cũng sẽ không lấy được tín chỉ.
Gương mặt xa lạ này sao dám đứng ra đối đầu với giáo sư Park chứ?
Giáo sư Park cũng sửng sốt, ông ta là một chuyên gia hóa sinh nổi tiếng quốc tế, một trong những luận văn của ông ta đã từng gây chấn động trong lĩnh vực của họ, địa vị của ông ta khá cao.
Nhưng nhìn Lạc Tú đứng lên, lửa giận của giáo sư Park càng thêm mãnh liệt, hôm nay lại có người tiếp tục khiêu khích tôn nghiêm của ông ta?
“Tôi quá đáng sao?” Giáo sư Park trừng mắt nhìn Lạc Tú với đôi mắt xám sáng ngời qua cặp kính dày cộp.
"Là sinh viên, cô ấy không có quyền đặt câu hỏi sao?"
"Đây là quyền cơ bản nhất của sinh viên, nếu như ngay cả quyền đặt câu hỏi, quyền giải thích cũng không có, vậy thì ở nhà xem video chứ đi học làm gì?" Lạc Tú tức giận nói.
"Ông không quá đáng, chẳng lẽ là người khác?"
Dù sao anh cũng từng là giáo viên, lão giáo sư này rõ ràng là đang thẹn quá hóa giận, dùng quyền áp bức người khác, làm sao Lạc Tú có thể không quan tâm được?
Lời nói của Lạc Tú rõ ràng khiến giáo sư Park cảm thấy khó chịu, quả thực, ngay cả quyền đặt câu hỏi cũng không có, chi bằng ở nhà xem video ở nhà và tự học.
Hoặc là mắng chửi sinh viên trước mặt bao nhiêu người, nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này làm sao ông ta có thể lên lớp được?
Ông ta cay đắng nhìn Lạc Tú, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía cô gái.
“Cô ta có phải đang đặt câu hỏi đâu chứ?” Giáo sư Park đập bàn hét lên.
"Rõ ràng cô ta đang chất vấn!"
"Chú ý thái độ của ông, là một người đàn ông mà đi mắng chửi nạt nộ con gái nhà người ta à?" Lạc Tú mỉa mai.
Cô gái đứng bên cạnh rụt cổ lại, sau đó lấy hết can đảm nói:
"Giáo sư Park, em thật sự không chất vấn, chỉ đặt câu hỏi thôi.
"
"Cô còn dám ngụy biện?"
“Nói lại đi, cô hỏi gì?” Giáo sư Park lại đập bàn hét lên, gân xanh trên cổ nổi lên, như muốn ăn thịt người, cô gái sợ hãi rụt người lại.
“Giáo sư Park, em vừa hỏi, sinh vật có thể phát triển theo chiều nghịch sao?” Cô gái òa khóc, hiển nhiên là rất uất ức.
Lạc Tú đi tới, đưa ra một gói khăn giấy và nhìn giáo sư Park đó.
"Câu hỏi này có gì sai sao?"
“Có gì sai sao ư?” Giáo sư Park lặp lại.
"Xem ra cậu cố tình tới bới lá tìm sâu!" Park giáo sư cười lạnh một tiếng, sau đó chỉ vào trên bảng đen dày đặc chữ mà nói.
"Nhìn vào lý thuyết của tôi đi!"
"Lý thuyết của ông?" Lạc Tú cảm thấy có chút buồn cười.
"Lý thuyết của ông là gì?"
"Lời của ông là thiên luật sao? Là chân lý sao?" Lạc Tú nói.
"Ngươi ta chỉ đưa ra một câu hỏi bình thường, trong miệng của ông liền trở thành chất vấn, tôi đề nghị ông nên đi gặp bác sĩ tâm lý đi.
" Mấy loại ỷ mình có chút quyền là lên giọng, đương nhiên Lạc Tú cũng không thèm ăn nói nhẹ nhàng.
Nhưng lời này vừa nói ra, toàn bộ phòng học liền náo loạn, dù sao vị giáo sư này nổi tiếng kiêu ngạo.
Nếu cô gái nhỏ thực sự đặt câu hỏi bình thường, thì những gì Lạc Tú nói thực sự là đang nghi vấn giáo sư Park.
"Cậu chất vấn tôi?" Giáo sư Park không thể tin được, ông ta thực sự đã nhận được bằng thạc sĩ về nghiên cứu, thậm chí luận văn của ông ta còn được trao giải thưởng.
Không chỉ ở Triều Tiên, thậm chí trên thế giới, ông ta cũng là một chuyên gia có quyền uy nổi tiếng.
Bây giờ một sinh viên lại đang chất vấn nghi ngờ ông ta?
"Nếu như ông không điếc, tôi thật sự là đang chất vấn ông đấy!" Lạc Tú châm chọc nói.
“Oa!” Cả hiện trường đều xôn xao.
“Cậu ta điên rồi sao?” Bảy mươi tám mươi người trong giảng đường lập tức sôi trào.
"Trời ơi, đây là lần đầu tiên có người dám chất vấn giáo sư Park trắng trợn như vậy đấy!"
“Sinh viên mới này không muốn đi học nữa sao?” Một loạt thanh âm tràn