Cả buổi sáng Lâm Tử Mạn cũng không nói chuyện với Trương Văn Trọng, ngay đến buổi trưa tan tầm, nàng còn sớm về trước.
Tan tầm sớm là lần đầu tiên kể từ khi Lâm Tử Mạn đến phòng y tế làm việc.
May mắn chính là lúc Lâm Tử Mạn bỏ về, Tô Hiểu Hồng đang cắm đầu chơi trò chơi, cũng không có chú ý tới.
Bằng không với tính tình bát quái của nàng tất nhiên sẽ quân quýt lấy Trương Văn Trọng để hỏi cho ra lẽ.
Sở dĩ hôm nay Lâm Tử Mạn biểu hiện khác thường như thế, chính bởi vì nụ hôn của sáng sớm hôm qua.
Nói thật ra, lúc đó Lâm Tử Mạn chỉ muốn hôn lên gương mặt Trương Văn Trọng ai biết khi nàng vừa nghiêng tới lại ma xui quỷ khiến hôn lên môi Trương Văn Trọng.
Tuy rằng chỉ lướt qua, thế nhưng mỗi khi nàng nhớ tới mình chủ động, luôn luôn thấy xâu hổ đỏ mặt.
Nàng vừa lo lắng Trương Văn Trọng vì chuyện này mà hiểu lầm, vừa mong muốn hắn sản sinh hiểu lầm.
Loại tâm tình mâu thuẫn này dằn vặt làm nàng rất khó chịu.
Thậm chí suốt cả đêm qua nàng bởi vì chuyện này mà trằn trọc suốt đêm cũng không thể ngủ.
Hôm nay đi làm, tâm tình của nàng vẫn không thể bình tĩnh trở lại.
Nhất là khi nàng nhìn thấy Trương Văn Trọng, vừa sợ đối phương đề cặp chuyện sáng sớm hôm qua, vừa lại có chút chờ mong loại tâm lý này luôn mâu thuẫn dằn vặt khiến cho nàng có thái độ khác thường, nên sớm tan tầm tránh mặt.
Nàng lo sợ không biết sau khi tan ca, làm sao đối mặt Trương Văn Trọng.
Thế nhưng Lâm Tử Mạn cũng không hề biết, vào buổi sáng Trương Văn Trọng nhìn thấy nàng thì tâm thần hắn cũng có chút thất thủ, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh.
Dù sao hắn cũng từng là một vị tiên nhân tu luyện ngàn năm đã sớm bước qua cửa ải tu tâm.
Nếu không phải bởi vì ở kiếp trước hắn chưa từng tiếp xúc thân mật với nữ nhân, chỉ sợ nụ hôn của Lâm Tử Mạn cũng sẽ không khả năng làm cho hắn thoáng bị thất thần.
Đến thời gian tan ca buổi trưa, Trương Văn Trọng cởi đi áo blouse, thay vào thường phục, một thanh niên đầu trọc khoảng hai mươi tuổi đột nhiên đi tới trước cửa phòng hắn, dùng một loại ánh mắt quỷ dị đánh giá Trương Văn Trọng từ trên xuống dưới.
Tô Hiểu Hồng cũng nhìn thấy thanh niên cổ quái này, mặc dù không giải thích được cử động của hắn nhưng cũng hảo ỷ nói: “Anh muốn khám bệnh sao? Muốn khám bệnh thì vào đi.”
Ai biết thanh niên trẻ tuổi cũng không hề cảm kích, trái lại còn trừng mắt liếc Tô Hiểu Hồng hừ lạnh một tiếng cũng không để ý nàng.
Sau đó lại híp mắt nhìn chằm chằm Trương Văn Trọng vài giây, phảng phất như muốn nhớ kỹ gương mặt của hắn.
Cuối cùng mới xoay người bước nhanh rời đi.
Thanh niên đi tới đột nhiên, đi cũng ly kỳ, làm Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng đều cảm thấy kỳ lạ, không giải thích được chuyện gì xảy ra.
“Người này thật sự là kỳ quái.” Tô Hiểu Hồng bị hành động của người thanh niên làm có chút dở khóc dở cười.
Nàng xoay người lại cau mày, hiếu kỳ nhìn Trương Văn Trọng dò hỏi: “Trương lão sư, người cổ quái vừa rồi thầy có quen không?”
“Không nhận ra.” Trương Văn Trọng lắc đầu, hành động của thanh niên kia cũng làm hắn rất lạ lùng.
“Hay là một người bệnh tâm thần?” Tô Hiểu Hồng suy đoán, từ lần trước nàng nhìn thấy Thải Ny phát rồ, nàng cũng luôn e ngại những người có tinh thần không bình thường.
“Không, hắn không phải người bệnh tâm thần, thần trí hắn rất rõ ràng.
Điểm này từ trong ánh mắt hắn là có thể nhìn ra được.” Trương Văn Trọng lắc đầu phủ nhận suy đoán của Tô Hiểu Hồng.
Trương Văn Trọng nắm giữ vọng chẩn thuật của Quan Khí Bát Pháp thần kỳ, cho nên chỉ cần liếc mắt hắn liền nhìn ra thanh niên mới xuất hiện ngay cửa phòng không hề có bất luận vấn đề gì về tinh thần.
“Nếu như không phải người bị bệnh tâm thần, vì sao hắn lại hiểu hiện kỳ quái như vậy?” Tô Hiểu Hồng nhíu mày suy tư, rất nhanh nàng lại nghĩ tới một khả năng vội vã nói: “Ai, Trương lão sư, hắn có thể là người hâm mộ của thầy không? Dù sao hiện tại thầy là nhân vật phong vân nổi danh lừng lẫy của đại học Ung Thành chúng ta, thầy ngẫm lại, vừa rồi hắn vẫn đứng ngay cửa phòng nhìn thầy chằm chằm, rất có khả năng là người ngưỡng mộ của thầy.” Trương Văn Trọng nhịn không được nở nụ cười, lắc đầu hỏi ngược lại: “Tiểu muội, lẽ nào cô cho rằng sẽ có người ngưỡng mộ nào lại đi dùng loại ánh mắt cổ quái như vậy để quan sát thần tượng của hắn sao?”
“Như vậy cũng phải.” Tô Hiểu Hồng cảm thấy Trương Văn Trọng nói rất có đạo lý, vì vậy nàng nhíu mày nghi hoặc nói: “Vậy hắn là người nào? Chạy đến nơi này nhìn kiểu cổ quái như thế là có ý tứ gì?”
Lúc này Trương Văn Trọng đã đi nhanh ra khỏi phòng nhìn thấy Tô Hiểu Hồng còn đang ở bên trong suy tư về vấn đề này, hắn nhịn không được nở nụ cười, nhìn Tô Hiểu Hồng nói: “Được rồi, cô cũng đừng quản hắn là người nào nữa.
Hiện tại đã tới tan tầm, cô nhanh đến căn tin mua cơm đi.
Tôi cũng phải về nhà.
Ai, được rồi ngàn vạn lần nhớ kỹ, trước khi đi phải nhớ đóng cửa phòng lại đó.”
“Biết rồi thầy.” Tô Hiểu Hồng gật đầu đáp, lẩm bẩm: “Trương lão sư thật là, cái gì cũng tốt, chỉ là có chút dài dòng, muốn vượt qua cả mẹ em nửa.” Nàng thu thập lại bên trong phòng một chút, đóng cửa phòng rời khỏi phòng y tế.
Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng cũng không biết, ngay khi bọn họ vừa rời khỏi phòng y tế, thanh niên đầu trọc đứng ngay cửa phòng nhìn họ với ánh mắt cổ quái, cũng đã đi ra khỏi cửa trường đại học Ung Thành.
Sau khi nhìn xung quanh một phen, hắn bước nhanh chạy về hướng chiếc xe đậu ngay hẻm nhỏ đối diện