Qua một buổi trưa, bên trong phòng y tế vẫn vô cùng quạnh quẽ.
Trương Văn Trọng thưởng thức trà thơm trong tay đang cầm một quyển Đan Khê Tâm Pháp lật xem.
Tô Hiểu Hồng ngồi ngay đối diện hắn, đang ôm một quyển “Phần bổ sung Thảo Mộc Diễn Nghĩa”, đây là phần bài học Trương Văn Trọng đưa cho nàng.
Tuy rằng nàng còn chưa được Trương Văn Trọng thu làm đệ tử chính thức, nhưng dù sao nàng cũng là thực tập sinh của Trương Văn Trọng cho nên hắn cũng đưa những phần bài học cho nàng xem.
Ở bên phòng đối diện, Lâm Tử Mạn đang dựa trên bàn làm việc ngủ say.
Cả đêm hôm qua trằn trọc mãi, vào buổi sáng còn ráng miễn cưỡng đi làm, nhưng tới buổi chiều nàng cũng không gượng được nữa.
May mắn chính là vào buổi chiều bên trong phòng y tế cũng không có bệnh nhân, bằng không với tinh thần trạng huống hiện tại của Lâm Tử Mạn, rất có khả năng xảy ra sự cố chữa bệnh.
Đột nhiên tiếng bước chân gấp gáp vang lên trên hành lang phòng y tế, đánh vỡ bầu không khí yên lặng.
Trương Văn Trọng buông xuống quyển Đan Khê Tâm Pháp trong tay, quay đầu nhìn ra ngoài cửa phòng thấy Vương Hiểu đầu đầy mồ hôi đang đi nhanh vào, dáng dấp thở hổn hển, cũng không biết từ đâu chạy tới.
“Vương Hiểu?” Tô Hiểu Hồng buông xuống quyển “Phần bổ sung Thảo Mộc Diễn Nghĩa”, đứng dậy, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hắn, không giải thích được dò hỏi: “Chuyện gì làm cho anh gấp đến như vậy? Là ai sinh bệnh gì hay sao?”
Vương Hiểu nhìn nàng khoát khoát tay, không trả lời câu hỏi của nàng mà bước nhanh vào phòng không quên trờ tay đóng cửa phòng lại.
Vương Hiểu hai bước vọt tới bên người Trương Văn Trọng đè thấp thanh âm, dò hỏi: “Trương ca, có phải anh trêu chọc người hắc đạo không?”
“Người hắc đạo?” Trương Văn Trọng hơi sững sốt, sau đó lắc đầu nói: “Không có, tôi vốn không biết ai là người hắc đạo, sao lại đi trêu chọc gì?”
Tô Hiểu Hồng gấp gáp, càng không nhịn được nói: “Vương Hiểu, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Anh cũng đừng thừa nước đục thả câu với chúng tôi nữa, nhanh nói rõ ra đi!”
Vương Hiểu vội vã nói: “Bên trong phòng của tôi có một người anh em.
Có chút quan hệ với người hắc đạo, hắn nghe được một tin tức, nói có một người tên hiệu là Rắn Hổ Mang, vốn là một tiểu lão đại tên Ngụy Nhạc, đang chiêu tập thủ hạ, chuẩn bị chiều nay nhân lúc anh tan tầm giáo huấn anh!”
“Ngụy Nhạc?” Trương Văn Trọng đầu tiên sửng sốt, sau đó nhớ lại nam tử đeo kính từng gặp mặt trong nhà Lâm Tử Mạn, hắn không phải tên là Ngụy Nhạc đó sao? Nghĩ tới đây, khóe miệng Trương Văn Trọng chợt nhếch lên, vừa cười vừa nói: “Không sai, trước kia tôi có gặp qua một người tên là Ngụy Nhạc.
Nguyên lai hắn là một tiểu lão đại trong hắc đạo.
Che giấu cũng thật là tốt, làm tôi còn cho rằng hắn là một nhân sĩ thành công nhã nhặn.”
“Trương ca, anh không lo lắng một chút nào sao?” Nhìn Trương Văn Trọng sau khi biết được tin tức này, biểu tình vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, hắn không khỏi ngây dại.
Trương Văn Trọng chẳng đáng nói: “Lo lắng? Có gì đáng lo lắng? Hắn muốn đến dạy tôi, cứ đến là được rồi.
Đến lúc đó tôi thật ra muốn nhìn, đến tột cùng là ai dạy cho ai.”
Vương Hiểu không biết lòng tin của Trương Văn Trọng đến tột cùng từ đâu mà có, hắn khuyên nhủ: “Trương ca tôi biết thân thủ của anh không tệ, nhưng tục ngữ nói rất đúng, hai tay không địch nổi bốn tay.
Dù sao anh cũng chỉ có một mình, theo tôi được biết, tên Ngụy Nhạc kia kêu tới mười mấy thủ hạ.
Anh dù có thể đánh, cũng không thể đánh hơn được mười mấy người phải không? Nghe tôi nói, thừa dịp hiện tại, thừa dịp Ngụy Nhạc và thủ hạ của hắn còn chưa tới, anh mau tránh đi.”
Tuy rằng Vương Hiểu biết thân thủ của Trương Văn Trọng không tệ, nhưng không biết rốt cục hắn có bao nhiêu lợi hại.
Theo Vương Hiểu suy nghĩ, một mình Trương Văn Trọng đánh ba bốn người, có thể không có vấn đề gì.
Thế nhưng nếu muốn một mình đánh với mười mấy người, thì chắc chắn không có khả năng.
Dù sao hắn chưa từng gặp qua cao thủ võ thuật truyền thống Trung Quốc chân chính, cũng không biết được chiến lực của những người này kinh khủng đến mức độ nào!
Ngụy Nhạc và Vương Hiểu có ý nghĩ như nhau, mặc dù hắn biết được trong tình báo về Trương Văn Trọng, có một câu “thân thủ không tệ, khả năng từng học qua võ công.”, thế nhưng hắn cũng không đem điều này để vào trong lòng.
vào lúc này, hắn chỉ đánh giá lời nói kia bằng giọng điệu nói với thủ hạ: “Thân thủ không tệ? Vậy thì thế nào? Một người đánh không lại hắn, mười người, hai mươi người thì sao? Ta cũng không tin, hắn còn được như Chân Tử Đan, một lần đánh mười người!”
Một tên tiểu đệ bên cạnh cẩn cẩn thận thận nói: “Lão đại, anh nói đó là Diệp Vấn, Chân Tử Đan chỉ là diễn viên.”
“Ta biết, không cần ngươi tới dạy ta!” Ngụy Nhạc trừng mắt tên tiểu đệ, làm hắn sợ đến vội vã câm miệng không dám nhiều lời.
Ngụy Nhạc chỉ là một tên tiểu lão đại trong hắc đạo, dù con đường của hắn có bao nhiêu lợi hại, cũng không khả năng biết được thực lực của Trương Văn Trọng đến tột cũng mạnh mẽ tới bao nhiêu.
Dù sao cho tới bây giờ người chân chính nhìn thấy được thực lực của Trương Văn Trọng rất ít người.
Với con đường của Ngụy Nhạc, muốn chân chính lý giải gốc gác của Trương Văn Trọng căn bản là không có khả năng.
Cho nên tình báo trong tay hắn mới chỉ có một câu tình báo kém xa thực tế như thế.
Lúc này bên trong phòng nghe xong Vương Hiểu nói, Trương Văn Trọng không khỏi bật cười, lắc đầu nói: “Dù là ngày hôm nay trốn được, như vậy ngày mai, ngày mốt, ngày kia thì sao? Không có khả năng mỗi ngày đều trốn tránh chứ? Được rồi, Vương Hiểu, cậu không cần quá lo về việc này.”
Từ bên trong phòng y tế đi ra, Vương Hiểu mờ mịt lắc đầu.
Đến bây giờ hắn còn không hiểu rõ, lòng tin của Trương Văn Trọng đến tột cùng từ đâu mà tới.
Không ngờ có thể không hãi sợ Ngụy Nhạc và thủ hạ của hắn.
“Mặc kệ thế nào, tuyệt đối không thể để cho Trương ca bị hại.” Vương Hiểu quay đầu lại nhìn vào phòng làm việc của Trương Văn Trọng để lại một câu nói như thế, xoay người chạy đi.
“Trương lão sư, nếu không chúng ta báo cảnh sát?” Ngay khi Vương Hiểu vừa rời khỏi phòng y tế, Tô Hiểu Hồng vẻ mặt kinh hoàng đề nghị.
“Thế nào? Không tin được tôi sao?” Trương Văn Trọng nở nụ cười, lòng tin mười phần nói: “Yên tâm đi, chỉ bằng đám lưu manh của Ngụy Nhạc, đến bao nhiêu tôi xử lý bấy nhiêu.”
Khác với Vương Hiểu, Tô Hiểu Hồng từng