Trương Văn Trọng kinh ngạc xoay người lại, nhìn thấy Vương Hiểu không biết từ lúc nào đã đứng ngay sau lưng Lâm Tử Mạn và Tô Hiểu Hồng.
Ở bên cạnh hắn còn đứng vài thanh niên vóc người khôi ngô, màu da ngăm đen mặc trang phục thể thao bóng rổ.
Hẳn là những đội hữu trong đội bóng rổ của hắn, đã được hắn rủ theo chạy tới đây trợ trận cho Trương Văn Trọng.
Tuy rằng đang đối mặt với mười mấy tên lưu manh tay cầm gậy sắt, thế nhưng Vương Hiểu và đội hữu của hắn không có chút nào sợ hãi, thậm chí nữa điểm khẩn trương cũng không có, cả đám đều có biểu tình cười hì hì, làm cho người ta không hiểu đến tột cùng lòng tin của bọn họ từ đâu mà có, không ngờ lại biển hiện dễ dàng như vậy.
Vương Hiểu nhếch miệng nở nụ cười, vỗ vỗ ngực nói: “Trương ca, tiểu muội, bác sĩ Lâm, mọi người cũng không cần lo lắng, lại càng không cần sợ, chúng ta ở chỗ này, tuyệt đối sẽ không cho những người kia xúc phạm tới ba người.”
Nhìn Vương Hiểu và đội hữu của hắn xuất hiện, Tô Hiểu Hồng chẳng những không cảm kích, còn bất mãn trừng mắt nhìn hắn thấp giọng lẩm bẩm: “Ai bảo mấy anh tới? Thực sự là không thú vị.
Người ta vốn đang muốn quay chụp lại tư thế oai hùng của Trương ca, mấy anh chạy tới xem náo nhiệt gì chứ? Lần này được rồi, Trương ca sợ là không cần động thủ nữa, tôi cũng không còn cơ hội chụp hình nữa...”
Vào lúc này, ngoại trừ Tô Hiểu Hồng đối với sự xuất hiện của nhóm người Vương Hiểu cảm giác sâu sắc bất mãn ra, còn có một người cũng bất mãn đối với sự xuất hiện của bọn họ, người này chính là Ngụy Nhạc đang bị chảy máu mũi.
Ngụy Nhạc rút tấm giấy trên xe, xé thành hai mảnh, vo lại thành cục nhét vào trong mũi mình, mới cầm được máu mũi.
San đó trong cơn giận dữ hắn mỡ cửa xe nhảy xuống nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn chằm chằm Vương Hiểu vừa tung trái bóng rổ đánh thương hắn.
“Ha ha ha ha, nhìn hình dạng của ngươi, không ngờ còn hoàn hảo ý tứ chạy tới uy hiếp ta.” Vương Hiểu cũng không bị hình dáng hung thần ác sát của Ngụy Nhạc làm hoảng sợ, trái lại còn nhịn không được bật cười ha ha lên, bởi vì trong mũi Ngụy Nhạc nhét hai cục giấy, nhìn thấy thế nào cũng buồn cười, hắn coi như không muốn cười cũng không được, vốn Ngụy Nhạc đang trong cơn giận dữ, thấy Vương Hiểu không hề sợ hắn chút nào, trái lại còn cười trào phúng pha trò hắn, nhất thời giận dữ
không nén được, hắn từ trong tay một tiểu đệ bên cạnh đoạt lấy một cây gậy sắt, chỉ về phía Vương Hiểu lớn tiếng nói: “Con mẹ nó, ngươi còn dám cười! Tốt, tốt, tốt, ta thật ra muốn nhìn khi ta đánh cho ngươi nằm dài trên đất, ngươi còn có thể cười được nữa không!”
Vương Hiểu cười nhạt lên nói: “Thế nào? Ỷ vào nhiều người, muốn khi dễ chúng ta sao?”
“Lão tử muốn lấy nhiều người khi dễ các ngươi ít người thì thế nào?” Ngụy Nhạc cầm gậy sắt trong tay, kiêu ngạo nói, đồng thời còn không quên hướng đám lưu manh thủ hạ lớn tiếng mệnh lệnh: “Con mẹ nó còn suy nghĩ cái gì? Lên cho lão tử! Đánh cho toàn bộ bọn hắn quỳ rạp trên mặt đất!”
“Đánh lên”
“Đánh chết bọn họ!”
“Không ngờ dám nói chuyện với lão đại chúng ta như vậy, không đem những kẻ ngu ngốc các ngươi đánh cho tàn phế, chúng ta quyết không bỏ qua!”
Đám lưu manh bên cạnh Ngụy Nhạc nhất thời gào lên rống giận, quơ gậy sắt trong tay, tiến nhanh đến gần nhóm người của Trương Văn Trọng.
Nhưng đúng lúc này, lại thêm vài tiếng xé gió vù vù vang lên, lại thêm mấy trái bóng da bay tới trúng thẳng vào mặt mấy tên lưu manh tiến lên trước nhất, trong nháy mắt đã va đập làm bọn hắn té xuống mặt đất, đồng thời còn đụng ngã vài tên lưu manh bên cạnh.
Chuyện gì xảy ra? vừa rồi là bóng rổ, thế nào trong chớp mắt lại biến thành bóng da? Lẽ nào gần đây còn có mai phục hay sao?
Ngụy Nhạc cùng đám lưu manh thủ hạ vô ý thức ngừng bước chân xung phong, kinh hồn vị định nhìn quanh bốn phía, phi thường muốn biết rõ ràng đến tột cùng đang xảy ra chuyện gì.
Vương Hiểu ngay lúc này tiếp nhận một trái bóng rổ trong tay đội hữu, cầm trong tay ném xuống đất lại chụp lên, mới nhe răng cười lớn tiếng quát: “Các huynh đệ tỷ muội đại học Ung Thành, đám rác rưởi này lại còn nói bọn hắn nhiều người.
Hiện tại, để cho bọn hắn nhìn xem đến tột cùng là ai nhiều người a!”
Một loạt tiếng bước chân đột nhiên ngay lúc này vang lên.
Ngay sau đó, từ ngay cửa lớn trường đại học Ung Thành ở sau lưng Trương Văn Trọng, liền toát ra vô số nam nữ thanh niên.
Chỉ đưa mắt nhìn thoáng qua, số lượng của những người vừa xuất hiện chí ít là mấy trăm đến hơn một ngàn người.
Hơn nữa ở phía sau bọn họ, còn có người không ngừng cuồn cuộn toát ra.
Không chỉ là như vậy, những người này còn ồn ào ầm ĩ:
“Rốt cục là kẻ đui mù nào, không ngờ dám chạy tới trước đại học Ung Thành chúng ta so nhiều người? Kẻ vô tri, chẳng lẽ không biết mỗi ngụm nước bọt của chúng ta, đều đủ làm cho bọn hắn bị chết đuối hay sao?”
“Không ngờ dám đến tìm thần tượng ca của chúng ta phiền phức, thực sự là không biết sống chết! Xem chúng ta không đem những kẻ ngu ngốc này, đánh thành liệt nữa người mới là lạ!”
“Tránh ra, tránh ra! Để tỷ tỷ đi ra phía trước! Tỷ phải đem băng vệ sinh đã dùng này, nhét vào mồm bọn hắn.
Không ngờ dám đến trêu chọc anh hùng trong mộng của tỷ, đây thật đúng là thúc thúc có thể nhẫn nhưng thẩm thẩm tuyệt đối không thể nhịn!”
“Dựa vào cái gì nhường đằng ấy? Chúng ta còn muốn đánh cho đã nghiện đây!”
Những nam nữ từ trong đại học Ung Thành tiến ra, cũng không phải đi tay không, trong tay bọn họ còn mang theo đủ loại vũ khí ngạc nhiên cổ quái, đủ mọi kiểu dáng.
Bình thường một chút, có bàn, ấm nước, ghế, thước...mà kỳ lạ một chút, còn là vớ chân đang tản ra mùi tanh tưởi, cùng với giày bị thủng đáy...thái quá nhất chính là có một người anh em nhìn qua như trạch nam, không ngờ lại cầm lấy tấm ảnh của Phượng tỷ đầy tư thái mê người trong ảnh chụp(gay) vọt ra.
Làm cho những người đang đứng quanh mình hắn không ngừng oán giận: “Cậu còn có đạo đức hay không đây? Thế nào lại đem loại vũ khí có tính sát thương cực đại này lấy ra luôn thế?”
Đối mặt sự chỉ trích của mọi người, trạch nam cũng không phản ứng, nghĩa chính ngôn từ nói: “Đối phó những cặn bã này, còn cần nói tới đạo đức? Tiêu diệt xong rồi hãy nói!” Song song, hắn còn cầm bức áp phích hình Phượng tỷ múa may lên.
Làm vị Phượng tỷ trong ảnh, giống như đang uốn éo thân thể khiêu vũ, nhất thời càng gia tăng lực công kích thêm vài phần.
“Lão...lão đại, tình huống hình như có chút không thích hợp.” Tên lưu manh thủ hạ đứng bên cạnh Ngụy Nhạc, bị một màn trước mắt làm sợ ngây người.
Ngươi nói hơn mười người bọn hắn, chiến đấu với mấy trăm người phía trước, bọn họ có thể còn chưa sợ, cầm gậy sắt xông lên.
Thế nhưng hiện tại, người từ bên trong trường đại học Ung Thành đi ra cũng không chỉ là một hai trăm người a! Xem tư thế, dù không tới một ngàn, sợ rằng ít nhất tám trăm.
Huống chi, nhân số của đối phương còn đang liên tục tăng lên!
Hơn mười người đấu với hơn một ngàn người...
Cái đó và chịu chết có gì khác nhau?
Những tên lưu manh này tuy rằng rất thích tàn nhẫn tranh đấu, thế nhưng cũng không đại biểu cho việc bọn hắn thực sự bưu hãn không sợ chết, muốn cho bọn hắn trong chiến đấu mà không bỏ chạy, điều đó cũng đã rất không tệ rồi.
“Còn cần chờ ngươi nói? Nhìn loại thế cục trước mắt, trư cũng đã nhìn ra là không thích hợp!” Ngụy Nhạc trừng mắt liếc tên lưu manh bên người, vô tư không nhận thấy được, câu nói hắn vừa thốt ra, tựa hồ là đang mắng chính hắn.
Nhìn tình cảnh quần chúng xúc động, những sinh viên đang hướng bọn hắn vọt tới, Ngụy Nhạc nghiến răng nghiến lợi, không cam lòng nói: “Không nghĩ tới, thực sự là thật không ngờ.
Tên hỗn đản Trương Văn Trọng này, bất quá chỉ là một giáo y nho nhỏ, không ngờ có thể có được danh vọng cực cao như vậy trong lòng đám sinh viên! Thất sách, lần này thật đúng là