Trương Văn Trọng rất nhanh liền phát hiện, những tiếp viên hàng không dường như đối với hắn cũng trở nên nhiệt tình hơn, loại nhiệt tình cũng không phải làm có lệ theo chức nghiệp, mà lòng cảm kích cùng tôn trọng phát ra từ trong nội tâm.
Người chưa từng trải qua chứng đau bụng này, sẽ không hiểu được sự đau đớn kia đối với nữ nhân tạo thành thống khổ lớn đến bao nhiêu, hiện tại Trương Văn Trọng dạy cho những tiếp viên hàng không phương pháp dự phòng và trị liệu đau bụng, các nàng đương nhiên sẽ sinh ra sự cảm kích phát ra tận sâu trong nội tâm đối với Trương Văn Trọng cho nên biểu hiện nhiệt tình như thế cũng sẽ không có gì kỳ quái.
Hơn hai giờ sau, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay Vân Thai.
Khi Trương Văn Trọng bước xuống máy bay, toàn bộ tiếp viên làm việc trong khoang hạng nhất đều hướng hắn cúc cung, phát ra lời cảm tạ từ sâu trong nội tâm: “Cảm ơn.”
“Không cần khách khí, tạm biệt.” Trương Văn Trọng mỉm cười hồi đáp.
Một đạo cảm kích niệm lực mắt thường không thấy được từ trong thân thể các nữ tiếp viên bay ra dũng mãnh tràn vào trong thân thể Trương Văn Trọng trong nháy mắt đã được chân nguyên của hắn hấp thu.
Cảm kích niệm lực từ trong cơ thể những tiếp viên hàng không phóng xuất ra làm chân nguyên Trương Văn Trọng càng thu được tăng cường.
Hơn nữa đoạn thời gian trước thu được cảm kích niệm lực cùng uống vào đan dược, tu vi của Trương Văn Trọng mơ hồ đã có dấu hiệu tiến giai.
Hiện tại hắn cần chính là một cơ hội, một cơ hội có thể giúp cho hắn đột phá đến Luyện Tủy cảnh!
Khi Trương Văn Trọng kéo hành lý đi ra sân bay Vân Thai, Tam Túc Ô vẫy cánh từ trên thân cây ven đường bay xuống đậu lên đầu vai hắn.
Tạm Túc Ô phi hành tốc độc cao nhất sẽ có tốc độ cực nhanh, dù là Tam Túc Ô hiện nay tu vi vẫn còn yếu nhưng tốc độ của nó cũng không hề chậm chạp, thậm chí so với chuyến bay của Trương Văn Trọng còn đến sớm hơn nữa giờ.
Rời khỏi sân bay Vân Thai, Trương Văn Trọng ngoắc một chiếc taxi, phân phó tài xế lái xe chạy về hướng huyện Ẩn Ngạc thuộc Vân Thai thị.
Nhà của gia đình Trương Văn Trọng nằm ngay huyện Ẩn Ngạc của Vân Thai thị.
Nửa giờ sau, xe taxi dừng trước cửa một tiểu khu nằm trong huyện Ẩn Ngạc.
Trương Văn Trọng trả xong tiền xe, kéo hành lý đi vào trong.
Tuy rằng Trương Văn Trọng đã đáp ứng Trương Trạch Thụy cha của hắn sẽ về chúc thọ cho ông nội, thế nhưng hắn cũng không nói cho Trương Trạch Thụy mình sẽ về sớm hơn.
Cho nên khi hắn đứng ngay trước cửa nhà đã rời xa bốn năm năm nay, bên trong cũng lặng ngắt như tờ, không ai đi ra mở cửa cho hắn.
“Thời gian này tuy rằng cha cùng chị hai đều đi làm nhưng ông nội hắn phải ở nhà mới đúng.
Vì sao bên trong lại lặng ngắt như tờ vậy?” Trương Văn Trọng nhíu mày, lo lắng ông nội có thể ở nhà một mình nên xảy ra chuyện hay không hắn vội vã gọi Tam Túc Ô nghĩ biện pháp bay vào trong nhà nhìn tình huống.
Tam Túc Ô nghe lời vỗ cánh bay lên, đi qua sân thượng hướng một cửa sổ còn mở chui vào trong nhà.
Sau khi dò xét một vòng mới bay trở về đầu vai Trương Văn Trọng ghé sát bên tai hắn đè thấp thanh âm nói: “Chủ nhân, tôi đã xem qua bên trong nhà không có ai.”
“Không ai? Kỳ quái.
Ông nội đi đâu?” Trương Văn Trọng vội vàng lấy điện thoại trong túi định gọi cho Trương Trạch Thụy hỏi thăm tình huống trong nhà, ngay lúc này, một bác gái cầm một túi rau đi lên lầu, đứng ngay trước mặt Trương Văn Trọng, dùng ánh mắt nhìn thật kỹ đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
Trương Văn Trọng không hiểu chuyện gì, không giải thích được hỏi: “Bác gái, có chuyện gì ư?”
Bác gái kia do dự một thoáng, cuối cùng mở miệng dò hỏi: “Cậu...cậu là Trương Văn Trọng phải không?”
“Không sai tôi là Trương Văn Trọng bác là?” Trương Văn Trọng có chút kinh ngạc hỏi.
Hắn có thể khẳng định, cho tới bây giờ mình chưa từng gặp qua bác gái này.
“Tôi họ Tiễn, câu có thể gọi là dì Tiễn, tôi là vú nuôi do cha cậu mời tới làm, tôi vừa đi mua thức ăn trở về.” Bác gái tự xưng là dì Tiễn vừa cười vừa nói: “Trước đây tôi hay thấy cha cậu cầm ảnh chụp từ nhỏ tới lớn của cậu để xem, cho nên luôn nhớ kỹ dáng dấp của cậu.
Lại nói, nhìn cậu hiện tại còn thay đổi không ít hơn trước đây.
Vì thế tôi nhìn hồi lâu mới dám nhận thức cậu.”
“Nguyên lai là như vậy.” Lúc này Trương Văn Trọng mới bừng tỉnh hiểu ra, hỏi: “Dì Tiễn, vì sao ông nội tôi không có ở nhà?”
Dì Tiễn hồi đáp: “Ác, chị hai cậu vào sáng sớm hôm nay đã đưa ông nội cậu đến bệnh viện.”
Trương Văn Trọng vội vã hỏi: “Đi bệnh viện? Ông nội sinh bệnh hay sao? Bệnh có nặng hay không?”
Dì Tiễn nói: “Cậu không biết sao? Ông nội cậu bị bệnh suyễn, hàng năm vào hai mùa xuân thu đều bị phát tác.
Đã sắp đến mùa thu, bệnh của ông nội cậu lại có dấu hiệu tái phát, cho nên chị hai cậu đã đưa ông ấy đến bệnh viện.”
Trương Văn Trọng của trước kia từ sau khi tốt nghiệp cao trung, cũng không còn quay về ngôi nhà này nữa.
Thậm chí cả điện thoại cũng không gọi về, mà chính hắn cũng thay đổi số điện thoại.
Người trong nhà muốn tìm hắn cũng không có khả năng.
Trương Trạch Thụy cũng mất công phu rất lớn, tìm rất nhiều tâm huyết mới có được số điện thoại di động của hắn.
Cho nên hắn không hay biết ông nội hắn bị bệnh suyễn, vì thế cũng không có gì kỳ quái.
“Cậu xem tôi, không ngờ cứ để cho cậu đứng mãi trước cửa nhà nói chuyện, thực sự là ngại quá.” Dì Tiễn đột nhiên phản ứng, áy náy nhìn Trương Văn Trọng cười cười, vội vã lấy ra chìa khóa mở cửa nhà để Trương Văn Trọng đi vào.
“Tôi đem thức ăn vào bếp đã, tiểu Trương cậu cứ ngồi tự nhiên, đừng khách khí.
Ai, tôi đi nói những lời này, cậu vốn là chủ nhân trong nhà có gì khách khí hay không khách khí chứ?”
Dì Tiễn là một người rất nhiệt tình, bà đem thức ăn vào phòng bếp xong lại bưng ra một đĩa trái cây đã rửa sạch, Trương Văn Trọng thấy thế, vội vàng nói: “Dì Tiễn, cứ làm việc của dì, không cần lo cho tôi, tôi muốn đi xung quanh nhìn xem.”
Dì Tiễn cũng từng nghe nói qua chuyện liên quan tới Trương Văn Trọng liền vừa cười vừa nói: “Ở đây vốn là nhà của cậu, cậu muốn xem thế nào đều được.
A, được rồi, phòng ngủ của cậu tôi vẫn thường xuyên dọn dẹp quét tước đó.
Cha của cậu có dặn, tùy thời cậu đều có khả năng về nhà ở, phải luôn giữ gìn vệ sinh, ai nha, giờ này không còn sớm nữa tôi phải đi làm cơm.
Ai, tiểu Trương cậu thích ăn món gì?”
“Món gì cũng được.” Trương Văn Trọng hồi đáp, hắn vốn định đi về phòng ngủ của mình nhìn xem nhưng cuối cùng lại thay đổi chủ ý, cất bước đi vào phòng ngủ của cha hắn.
“Vậy là tốt rồi.” Dì Tiễn gật đầu, nói: “Tôi làm cơm trong phòng bếp, nếu như cậu có chuyện gì cứ gọi tôi một tiếng.”
“Được rồi.” Trương Văn Trọng gật đầu đáp, đẩy cửa phòng cha mình, đi vào trong.
Phòng ngủ của cha hắn bày trí đơn giản, cũng giống như mấy năm trước đây.
Một chiếc giường một chiếc bàn còn có một giá sách.
Đệm chăn trên giường được xếp đặt gọn gàng ngăn nắp, cả chăn gối cũng ngăn nắp chỉnh tề.
Đã lớn tuổi như vậy, cha hắn vẫn duy trì thói quen chỉnh lý đồ đạc trong nhà như khi còn trẻ tuổi.
Trên bàn, cũng được dọn dẹp cẩn thận, một quyển sách có tên “Tằng Quốc Phiên Gia Thư” đang đặt ngay giữa bàn, hẳn là ông ấy đang xem dở đang.
Trên giá đủ loại sách, nhưng toàn những loại sách hắn không nhận ra.
Trương Văn Trọng đi tới cạnh bàn, cầm lấy một khuôn hình đặt trên bàn.
Khuôn hình là hình chụp chung cả gia đình bốn người.
Trong ảnh, là một thiếu phụ gương mặt cũng không có gì xuất chúng, nhưng có vẻ hiền thục đoan trang chính là người mẹ đã chết nhiều năm của hắn.
Ngoại trừ bức ảnh chụp của cả gia đình, Trương Văn Trọng còn phát hiện, kẹp giữa quyển sách nằm trên bàn, chính là bức ảnh của hắn được chụp từ khi còn bé.
Trương Trạch Thụy luôn luôn thích ở trước mặt người thân trong nhà luôn bày ra vẻ mặt nghiêm nghị của một người cha.
Nhưng không có nghĩ đến, hắn cũng có một mặt ôn nhu như vậy.
Trương