Bữa cơm trưa, không chỉ dì Tiễn lấy ra tất cả vốn liếng, làm những món ăn mà bà sở trường nhất, đồng thời Trương Trạch Thụy cũng đem cả rượu Mao Đài cất giữ nhiều năm luyến tiếc không nỡ uống đi ra, cùng Trương Văn Trọng và Vương Hân Di thưởng thức.
Thậm chí cả Trương Thành Quý đã kiêng rượu nhiều năm, hôm nay cũng ngoại lệ giơ chén rượu lên, cười a a uống cạn một chén.
Sau khi cơm nước xong Trương Thành Quý ôm một bình trà, nói lời tự đáy lòng: “Giống như hôm nay, người một nhà ngồi một chỗ ăn cơm ta đã trông đợi suốt bốn năm năm.
Ta già rồi, cũng không có tham vọng gì quá đáng, chỉ hi vọng, trong cuộc sống sau này, có thể thường xuyên được như hôm nay, người một nhà đoàn tụ cùng nhau dùng cơm...”
Trương Trạch Thụy cùng Vương Hân Di đều không nói, hai đôi mắt vẫn nhìn thẳng Trương Văn Trọng cùng chờ đợi câu trả lời của hắn.
Trương Văn Trọng cười đáp: “Yên tâm đi ông nội, sau này cháu sẽ thường trở về.”
Vương Hân Di cười nói: “Em trai, vừa rồi lúc ăn cơm không phải em nói có quà cho chúng tôi sao? Là quà gì vậy? Nhanh lấy ra cho chúng ta nhìn xem.”
“Cũng may chị nhắc nhở em, bằng không em lại quên việc này.” Trương Văn Trọng cười nói đùa, sau đó xoay người đi mở valy hành lý.
“Nếu em dám quên mua quà về, cẩn thận chị đánh cho mông em nở hoa.” Vương Hân Di cũng nói đùa, đồng thời cầm lấy một trái nho, dụ dỗ Tam Túc Ô, cũng tò mò dò hỏi: “Ai, em trai, em nuôi con chim gì vậy? Đen thui, thoạt nhìn thật là kỳ quái.”
Nếu Vương Hân Di không phải là chị của Trương Văn Trọng chỉ sợ Tam Túc Ô đã mổ vào trên tay của nàng.
Bởi vì nó hận nhất là hai chuyện, một là bị người xem như một con chim sủng vật, hai là bị người nói nó khó coi hoặc kỳ quái.
Hiện tại hai chuyện Vương Hân Di đều chiếm đủ, nhưng Tam Túc Ô lại không dám tức giận thậm chí còn phải giả dạng chim sủng vật bình thường, chơi đùa của Vương Hân Di.
“À, đây là một con quạ, phi thường thông minh, từ nhỏ đã được em nuôi dưỡng đã rất thông nhân tính.” Trương Văn Trọng thuận miệng nói, lấy ba bình sứ trong valy hành lý đem ra, theo thứ tự giao cho Trương Thành Quý, Trương Trạch Thụy cùng Vương Hân Di.
Trương Thành Quý cùng Trương Trạch Thụy tò mò đánh giá bình sứ nhỏ trong tay, trong đôi mắt lóe ra vẻ chần chờ, nhưng không hề mở miệng hỏi.
Nhưng Vương Hân Di lại không kiềm nén được sự tò mò trong lòng, bèn cầm bình sứ nhỏ đưa lên, dò hỏi: “Em trai, em tặng cái gì vậy?” Nàng mở nắp bình, một hương thơm thấm tận ruột gan nhất thời từ bên trong bình tán phát ra, làm nàng nhịn không được hít sâu, nói: “Thơm quá nha, rốt cục là gì vậy? Hay là nước hoa?”
Trương Văn Trọng nhịn không được bật cười, lắc đầu nói: “Chị, chị có gặp qua nước hoa trạng thái rắn như thế sao? Hơn nữa theo em được biết, đừng nói là nước hoa, dù thật sự là nước hoa chị cũng không dùng, sao em lại mua nước hoa tặng cho chị chứ.”
Lúc này, Vương Hân Di đổ ra một viên Dưỡng Nhan Đan cầm trong lòng bàn tay tò mò hỏi: “Đây là...viên thuốc? Chị không bệnh không đau, tại sao em lại đưa thuốc cho chị?”
“Chị, trong tay chị không phải là loại thuốc bình thường.
Mà là do viện y học đại học Ung Thành dùng thời gian mấy chục năm, lật xem cả ngàn bản sách cổ, lại kết hợp kỹ thuật y học hiện đại, nghiên cứu chế ra loại Dưỡng Nhan Đan này.
Trong bình sứ đó, tổng cộng chỉ có bảy viên Dưỡng Nhan Đan, mỗi ngày một viên, dùng liên tục trong một tuần.
Ở sau một tuần, chị sẽ phát hiện, toàn thân da thịt của chị, sẽ biến thành mềm mại như trẻ con.
Mặt khác chị còn có thể phát hiện, thân hình của chị sẽ biến thành thon thả lả lướt, so với người mẫu còn đẹp hơn rất nhiều lần.” Trương Văn Trọng cười nói, hắn tự nhiên không thể đem sự thật nói ra, cho nên đem y học viện đại học Ung Thành đưa ra làm tấm mộc.
Dù sao người thân trong nhà hắn, cũng không thể tự dưng chạy đến viện y học của đại học Ung Thành để lấy bằng chứng.
Vương Hân Di lườm hắn, có chút hoài nghi nói: “Xú tiểu tử, miệng của em so với trước kia trơn tru hơn không ít.
Ai, chẳng lẽ mấy năm nay em ở bên ngoài làm nghề tiếp thị sản phẩm? Nếu không phải sao có thể đem công hiệu của Dưỡng Nhan Đan khoác lác ba hoa chích chòe đến như thế? Chị không tin công hiệu của nó được thần kỳ như lời em nói.
Nếu thực sự được như vậy, nó đã sớm bán hết rồi, làm gì giống như bây giờ, không có chút tiếng tăm gì hết?”
Trương Văn Trọng nói: “Chị, Dưỡng Nhan Đan này chính là sản phẩm viện y học đại học Ung Thành mới nghiên cứu ra, còn chưa đưa ra thị trường tiêu thụ, em cũng thật vất vả mới lấy được một lọ cho chị.
Phải biết rằng hiện tại số lượng Dưỡng Nhan Đan này cực ít đó.”
“Đúng hay không đó?” Vương Hân Di vẫn còn có chút hoài nghi, hời: “Nếu như Dưỡng Nhan Đan do viện y học đại học Ung Thành mới sáng chế ra, vì sao em có được?”
Trương Văn Trọng cũng đã sớm nghĩ kỹ đối sách, nói: “Chị, chị cũng không biết đi? Hiện tại em chính là danh dự giáo thụ của viện y học đại học Ung Thành! Dưỡng Nhan Đan được nghiên cứu chế tạo, em cũng là một trong những người tham dự, cho nên mới có thể có được vài bình.”
“Cái gì? Em...em là danh dự giáo thụ của viện y học đại học Ung Thành?” Vương Hân Di kinh ngạc há to miệng nói: “Em trai, em có phải muốn chọc cho chúng ta vui vẻ, cho nên nói dòi gạt chúng ta phải không? Đai học Ung Thành là một trong mười đại học đứng đầu của cả nước, em còn trẻ như vậy, hơn nữa còn tốt nghiệp trong một viện y học chuyên khoa tam lưu, làm sao có thể trở thành danh dự giáo thụ của họ?”
Khi nói những lời này, Vương Hân Di theo bản năng đưa mắt nhìn Trương Trạch Thụy.
Bởi vì nàng rất rõ ràng Trương Trạch Thụy ghét nhất là bị nói dòi.
Nàng sợ Trương Trạch Thụy sẽ trách phạt Trương Văn Trọng, do đó sẽ làm