Từ Cẩm Kim Thành quay trở về Ung Thành, Trương Văn Trọng cũng không đi đâu, trực tiếp trở về nhà mình tại tiểu khu Hoa Hàng.
Mà khi hắn đi vào cửa lớn tiểu khu, hắn còn cố ý dùng thần thức từ xa kiểm tra Mê Hồn Kính ở tiệm cơm Uông bá, cùng chiếc kính mắt Ung bá đang đeo trên mặt.
Sự tình quả nhiên không ngoài sở liệu của Trương Văn Trọng, Đao Ba ca thật đúng không hề đem sự uy hiếp của hắn để vào trong lòng.
Ngay lúc chạng vạng hôm qua, có mười mấy người có ý đồ đi vào tiệm cơm để đập phá đồng thời muốn ép hỏi Uông bá về phối phương dược thiện.
Nhưng toàn bộ những người này bị tác dụng của Mê Hồn Kính, đều rơi vào trong ảo cảnh, đứng ngay trước của tiệm cơm, bày ra buổi biểu diễn có tác phong tục tĩu vô cùng lớn mật.
Sau khi giành được tiếng thét chói tai cùng tiếng hoan hô của thực khách, rốt cục đã bị cảnh sát cùng nhân viên bệnh viện tâm thần hợp lực trói lại đưa lên xe cứu thương, đưa thẳng về bệnh viện tiếp thu trị liệu.
Trương Văn Trọng lắc đầu thầm nghĩ: “Đao Ba ca kia, quả nhiên không đem lời nói của ta đặt vào trong lòng a.
Chỉ hi vọng với lần giáo huấn này, có thể cho bọn hắn học ngoan được một chút, không nên ép ta động thủ mới tốt.”
Nguyên lai, Đao Ba ca từ trong miệng các tiểu đệ, được biết câu nói uy hiếp của Trương Văn Trọng thế nhưng vì lợi nhuận thật lớn bày trước mặt, hắn cũng không kiềm chế được bắt đầu rục rịch.
Bốn dược thiện do Trương Văn Trọng cùng Uông bá kết hợp bào chế ra, tuy rằng chỉ mới bán ra được vài ngày, thế nhưng bởi vì mùi vị ngon miệng, dược hiệu quá tốt, trải qua các thực khách truyền miệng lẫn nhau, không ngờ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, mà ai ai cũng biết.
Thời gian lúc đầu, mọi người đều ôm tâm tình đến thử xem một lần.
Thế nhưng sau khi bọn họ thưởng thức xong vị đạo ngon miệng của bốn loại dược thiện cùng với dược hiệu xuất sắc, đã không còn tự chủ trở thành thực khách trung thành của tiệm cơm Uông bá.
Hiện tại Uông bá vô cùng bận rộn, không chỉ chiêu thu thêm người làm việc, đồng thời còn đưa ra chế độ phát số xếp hàng.
Dù sao quy mô của tiệm cơm cũng chỉ có bao nhiêu đó, bàn ghế cũng có hạn, huống chi bốn dược thiện đều do đích tay Uông bá tự mình xuống bếp làm ra.
Cho nên mỗi ngày số lượng buôn bán chỉ có hạn, nếu như không sớm bắt số, chỉ sợ không có mà ăn.
Sinh ý như vậy, có thể nào không làm cho người đỏ mắt?
Kỳ thực trước khi áp dụng loại thủ đoạn cực đoan này, Đao Ba ca cũng từng phái người đến bàn bạc qua với Uông bá.
Muốn mua phối phương của bốn dược thiện, thế nhưng bị Uông bá nghiêm khắc cự tuyệt.
Đao Ba ca cảm giác sinh ý cùng mặt mũi bị tổn hại, nên đã cùng vài ông chủ khác của Nhất Phẩm Dược Thiện Phường cùng nhau bàn bạc, lại quyết định áp dụng thủ đoạn cực đoan đến đối phó tiệm cơm của Uông bá.
Theo bọn họ xem ra, Uông bá cũng chỉ là một đầu bếp bình thường mà Trương Văn Trọng cùng hợp tác với Uông bá, tuy rằng nghe nói có chút quan hệ với cảnh sát võ cảnh, nhưng bọn hắn cũng không quan tâm quá mức, bởi vì bọn hắn nghĩ, mạng lưới quan hệ của bọn hắn còn cứng rắn hơn Trương Văn Trọng.
Mấy ông chủ của Nhất Phẩm Dược Thiện Phường cũng từng ăn thử bốn loại dược thiện được mua về, thể nghiệm qua dược hiệu kinh người của bốn loại dược thiện.
Theo bọn hắn xem ra, bốn dược thiện căn bản không nên buôn bán bên trong một tiệm cơm nhỏ bình thường như vậy, mà lại chỉ bán có một trăm nguyên một phần.
Mà nên bán ở Nhất Phẩm Dược Thiện Phường xa hoa sang trọng, đồng thời phải bán ra với giá mấy ngàn nguyên một phần!
Hiện tại kẻ có tiền, coi trọng nhất là gì? Khỏe mạnh! Bốn dược thiện, không chỉ làm cho cơ thể khỏe mạnh, còn có thể làm nam nhân sinh long hoạt hổ, làm nữ nhân tư nhuận dưỡng nhan.
Thứ tốt như vậy, đừng nói là hơn một ngàn nguyên, dù là một vạn nguyên, kẻ có tiền cũng sẽ chi ra.
Theo mấy ông chủ Nhất Phẩm Dược Thiện Phường xem ra, phối phương của bốn loại dược thiện quả nhiên là cái máy in tiền, là cây rụng tiền trong truyền thuyết, là chậu châu báu.
Thứ tốt như vậy, thế nào để cho một kẻ không biết vận dụng đầu cơ, đạp hư mất chứ? Chỉ có vững vàng nằm trong tay bọn hắn, mới có thể nghiền ép ra giá trị lớn nhất!
Thế nhưng tràng tao ngộ quỷ dị lúc chạng vạng hôm qua, cũng làm bọn hắn bị dọa một cú sốc, cũng làm cho bọn hắn tạm thời bỏ qua ý niệm đập phá tiệm cơm, cùng áp dụng biện pháp cực đoan ép buộc Uông bá khai phối phương.
Chạng vạng hôm qua, lúc bắt đầu hành động, bọn hắn ngồi trong tiệm trà đối diện tiệm cơm, vừa thưởng thức trà, vừa xuyên qua cửa sổ nhìn cuộc biểu diễn bên dưới.
Nhưng tuồng kịch bọn hắn muốn xem cũng không có trình diễn, chỉ trình diễn một tuồng kịch khiến kẻ khác dựng đứng tóc gáy.
Nhìn một đám người tinh thần bình thường thần chí rõ ràng, còn chưa đi vào tiệm cơm, đột nhiên tập thể tinh thần thất thường, ngay trên lối đi bộ trắng trợn biểu diễn ba động tác tục tĩu, bọn hắn không hẹn cùng phun hết nước trà trong miệng ra ngoài.
Sau đó, mấy người nhìn nhau, sắc mặt trắng bệch.
Đợi khi mười mấy tiểu đệ của Đao Ba ca bị cảnh sát cùng nhân viên bệnh viện tâm thần đưa lên xe cứu thương, bọn họ mang theo sắc mặt trắng bệch rời khỏi tiệm trà.
Sau khi gọi điện thoại đến bệnh viện tâm thần để bảo lãnh người, bọn họ cũng đạt thành một nhận thức chung: Trong tiệm cơm này có cổ quái, trước khi nghĩ ra biện pháp giải quyết vẹn toàn, ngàn vạn lần không nên làm gì, thậm chí không nên tới gần tiệm cơm nữa bước.
Trương Văn Trọng đeo hành lý, đi trong tiểu khu Hoa Hàng, cũng không khiến cho người ngoài đặc biệt quan tâm.
Chỉ có người nào nhận thức hắn, khi nhìn thấy thanh kiếm cầm trong tay hắn, đều mỉm cười lên tiếng kêu gọi, sau đó hỏi một câu: “Yêu, tiểu Trương cậu mua kiếm về tập thể thao sao?”
“Đúng vậy.” Mỗi khi gặp người hỏi chuyện, Trương Văn Trọng đều mỉm cười gật đầu đáp.
Từ đầu tới cuối, cũng không có ai hoài nghi thanh kiếm trong tay hắn, cùng thanh kiếm bình thường để luyện tập thể dục buổi sáng có gì khác nhau.
Về tới trong nhà, Trương Văn Trọng tìm một