“Điều này sao có thể?” Nghe Vưu Giai nói, Trương Văn Trọng dù rất trầm tĩnh, cũng không khỏi kinh hãi, vội vàng nói: “Vưu Giai, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Cô cũng đừng sốt ruột, trước tiên đem sự tình nói rõ cho tôi nghe.
Dù có sốt ruột cũng không giải quyết được bất luận vấn đề gì, chỉ có bảo trì bình tĩnh mới có thể giúp được ông nội cô.”
“Ân.” Vưu Giai lên tiếng, hít sâu một hơi, nỗ lục để tình tự nôn nóng bất an của mình bình tĩnh trở lại, nói: “Kỳ thực từ một tuần trước, thân thể ông nội đã xuất hiện dấu hiện không khỏe.
Nhưng bởi bệnh trạng lúc đó, là cảm lạnh phát sốt, đau đầu nhức mình, cho nên chúng tôi đã mời bác sĩ riêng đến khám, bác sĩ cho rằng vì khi trời thay đổi nên bị cảm mạo.
Nhưng mấy ngày nay, vẫn trị liệu cho bệnh cảm mạo phát sốt mà thôi.
Nhưng ngay vừa rồi, ông nội đột nhiên nôn ra một ngụm máu đen thui tanh tưởi, bên trong máu còn hỗn loạn một con rắn nhỏ màu xanh lại có tính công kích rất mạnh, suýt chút đã làm bị thương tôi và cha tôi.
Nhìn nó cũng giống như lần trước anh giải phẫu lấy ra con sâu cổ quái kia.
Vì thế tôi nghĩ, nếu như sâu là chung độc, như vậy con rắn nhỏ này cũng có thể là chung độc.
Cho nên liền gọi cho anh, muốn mời anh qua giúp ông nội tôi nhìn xem.
Bởi vì tôi không biết bên trong thân thể ông nội, còn có loại chung độc như thế tôn tại hay không.”
“Không ngờ còn có chuyện như vậy?” Vùng lông mày Trương Văn Trọng hơi nhướng lên.
Lần trước lúc khu trừ chung độc cho ông nội Vưu Giai, hắn cũng từng dùng chân nguyên tỉ mĩ kiểm tra vài lần trong thân thể Vưu Thiên Hải.
Nếu như lúc đó bên trong thân thể Vưu Thiên Hải vẫn còn tiềm tàng loại chung độc khác, thì tuyệt đối không có khả năng lẫn trốn khỏi sự kiểm tra của hắn.
Như vậy chỉ còn một loại khả năng, Vưu Thiên Hải lại bị người tiếp tục hạ loại chung độc mới.
Rốt cục là ai, lại đối với một lão nhân như ông ấy liên tục hạ chung?
Nghe Vưu Giai miêu tả, chung độc bị Vưu Thiên Hải ói ra là một con rắn màu xanh, rất có khả năng là Thanh Trúc Xà Chung đã được trải qua phương pháp luyện chung đặc thù chế ra.
Thanh Trúc Xà Chung ở bệnh trạng ban đầu cũng đúng là cảm lạnh phát sốt, đau đầu nhức mình, loại bệnh trạng có bề ngoài rất giống cảm mạo phong hàn.
So sánh với Miệt Phiến Chung ẩn giấu hơn mười năm, loại Thanh Trúc Xà Chung này trí mạng hơn rất nhiều.
Lúc trúng chung độc, nếu trong vòng mười ngày không được cứu trị, người bị trúng chung độc sẽ vì trái tim bị Thanh Trúc Xà Chung ăn mòn mà đau tới chết.
Đây là loại chung trong số đông đảo chung độc, thuộc loại âm hung ác độc kinh khủng nhất.
Thậm chí rất nhiều Miêu vu am hiểu chung thuật Miêu Cương, cũng không nguyện ý sử dụng chung độc như vậy, cho rằng nó vi phạm thiên đạo, nếu đem sử dụng sẽ rước lấy ác quỷ triền thân cả quãng đời còn lại vô cùng bi thảm.
Rốt cục là ai, lại không tiếc rước lấy ác quỷ triền thân, đối với Vưu Thiên Hải hạ xuống Thanh Trúc Xà Chung?
Nếu như cứ ở đây tự hỏi, thì vĩnh viễn cũng không tìm ra được nguyên nhân.
Đến tột cùng có phải là Thanh Trúc Xà Chung hay không, đến tột cùng là ai hạ chung cho Vưu Thiên Hải, cũng là một nghi vấn.
Chỉ chờ khi Trương Văn Trọng gặp được Vưu Thiên Hải, mới có thể tìm hiểu rõ ràng.
Trương văn Trọng dò hỏi: “Vưu Giai, cô và ông nội bọn họ, hiện tại đang ở đâu? Đang ở biệt thự ngoài ngoại thành sao?”
“Không có.” Vưu Giai vội vàng hồi đáp: “Bởi vì hôm qua bệnh tình của ông nội trở nặng thêm, chỉ dựa vào thuốc men và dụng cụ chữa bệnh tại nhà không thể khống chế được bệnh trạng của ông nội, cho nên chúng tôi đưa ông đên bệnh viện Ung Thành.
Trọng ca, anh đang ở đâu? Trong nhà sao? Tôi qua đón anh nhé?”
“Không cần, tôi tự mình đến, cô tới đón tôi sẽ tốn thời gian càng nhiều.” Trương Văn Trọng nói, sau thoáng trầm ngâm, hắn lại hỏi: “Vưu Giai, cô có biết, trước khi ông nội cô xuất hiện hiện tượng không khỏe, ông ấy có gặp qua người ngoài hay không?”
“Người ngoài?” Vưu Giai không khỏi sửng sốt, tuy rằng không giải thích được vì sao Trương Văn Trọng lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng nàng vẫn tỉ mỉ hồi tưởng lại: “Ở trong ấn tượng của tôi, hình như không có gặp qua người ngoài gì đâu? A...Trọng ca, anh đang hoài nghi ông nội tôi gần đây mới bị người hạ chung sao?”
“Không sai, tôi có hoài nghi như vậy.” Trương Văn Trọng hồi đáp, lúc này hắn đã đi ra khỏi nhà, đồng thời đã sắp ra khỏi tiểu khu Hoa Hàng.
Nếu như không phải bây giờ trong tiểu khu còn nhiều người đi lại, chỉ sợ hắn đã sớm cấp tốc phóng chạy.
“Lần trước khi trị liệu Miệt Phiến Chung cho ông nội cô, tôi đã thay ông kiểm tra toàn thân, thế nhưng không hề phát hiện có chung độc khác tồn tại.
Cho nên lần này có chung độc, có thể là do bị người hạ chung trong khoảng thời gian gần đây nhất.
Cô tốt nhất nên hỏi ông nội cô một chút, nhìn xem gần đây ông đã gặp qua người nào.”
Vưu Giai nói: “Hiện tại không hỏi ông nội được rồi, bởi vì từ mười giờ sáng hôm nay, ông đã lâm vào hôn mê.”
Vào thời khắc này, dòng người đang đi tràn đầy trên đường, để tránh gặp phiền phức không cần thiết, Trương Văn Trọng ngăn một chiếc taxi, lúc đi vào trong xe, hắn trầm giọng nói: “Vậy hỏi người nhà của cô một chút, hỏi xem người hầu chăm sóc cho ông nội cô, xem bọn họ có biết gần đây ông nội cô có gặp qua người ngoài nào hay không.”
“Được.” Vưu Giai lập tức đáp, sau đó lại dò hỏi: “Trọng ca, anh còn gì cần dặn dò tôi nữa không?”
Trương Văn Trọng nói: “Trước khi tôi đến, đừng để cho ai chạm vào ông nội cô, nếu như người đó không muốn chết.
Toàn bộ mọi chuyện phải chờ tôi tới rồi hãy nói.”
“Dạ...tôi hiểu.” Vưu Giai bị những lời này của Trương Văn Trọng làm hoảng sợ.
Nhưng nàng cũng không hề hoài nghi lời của Trương Văn Trọng có khoa trương hay không, sau khi cắt điện thoại, nàng dựa theo lời dặn dò của Tương Văn Trọng, báo cho người nhà đang ở trong phòng bệnh, dặn bọn họ ngàn vạn lần không nên đến chạm vào Vưu Thiên Hải.
Đồng thời nàng lại hỏi người nhà, cùng những người hầu đã chăm sóc cho Vưu Thiên Hải, trước khi ông nội nàng phát bệnh, có từng gặp mặt với người ngoài hay không.
Nhưng vô luận là người nhà hay người hầu đều xác nhận không có làm Vưu Giai vô cùng thất vọng.
“Mấy ngày nay chúng ta đều bận rộn việc kinh doanh, rất ít quay về biệt thự thăm lão gia tử.
Cho nên cũng không biết lão gia tử có gặp qua người ngoài hay không.” Đây là câu trả lời của người nhà Vưu Giai.
“Tiểu thư, trong khoảng thời gian này lão thái gia đều ở trong phòng sách xem bức Bách Thọ Đồ và bức chân dung của Trương tiên sinh vẽ, cũng không gặp qua người nào.” Đây là người hầu phụ trách chăm sóc Vưu Thiên Hải trả lời.
“Không có gặp qua người ngoài?” Vưu Giai không khỏi nhíu mày, trong lòng thầm nói: “Vậy ông nội làm sao lại bị trúng chung độc?” Chuyện Vưu Thiên Hải bị trúng chung độc, ở trong toàn bộ Vưu gia, ngoại trừ bản thân Vưu Thiên Hải, cũng chỉ có một mình nàng biết được.
Nàng cũng không đem chuyện này nói ra, nhất là khi không được Vưu Thiên Hải cho phép.
Hai là vì chuyện này quá mức không thể tưởng tượng nỗi, sợ rằng nàng có nói ra, cũng không có ai chịu tin tưởng.
Ngay khi vưu Giai không sao hiểu được lý do, một người hầu chăm sóc Vưu Thiên Hải đột nhiên nhớ ra một việc, vội vàng nói: “Ác, được rồi tiểu thư, tôi đột nhiên nhớ ra, thời gian này lão thái gia tuy rằng không gặp qua người ngoài, thế nhưng có nhận được một phong thư gửi bảo đảm cho ông.”
“Thư?” Vưu Giai nhướng mày, lập tức nghi vấn hỏi: “Gửi tới lúc nào? Ai gửi tới? Từ chỗ nào gửi tới?”
Người hầu hồi ức một lúc, hồi đáp: “Khoảng tuần trước gửi tới, là ai gửi thì tôi không biết, ở thời gian này, lão thái gia không có đi ra biệt thự một bước.
Muốn nói có tiếp xúc với ai, cũng chỉ có bức thư đó...”
Vưu Giai nghĩ, chuyện ông nội trúng chung độc lần này, rất có khả năng liên quan tới lá thư kia, vì vậy nàng vội vàng hỏi: “Lá thư đâu? Đặt ở đâu?”
Người hầu hồi đáp: “Hẳn là bên trong phòng sách của lão thái gia.”
“Anh, phiền anh đi một chuyến đến biệt thự ngoại ô, lấy lá thư trong phòng lão gia tử đến đây dùm em.” Vưu Giai xoay người nhìn Vưu Lương đang đứng bên cạnh nói.
“Thế nào, em hoài nghi bệnh của lão gia tử có liên quan tới lá thư kia?” Vưu Lương khẽ cau mày hỏi.
“Không sai.
Em đích thật có hoài nghi.” Vưu Giai gật đầu thừa nhận.
Tuy rằng Vưu Lương rất hoài nghi, bệnh của lão gia tử vì sao có liên quan tới một lá thư, nhưng hắn thập phần hiểu rõ tính cách của em gái, nếu như nàng nói như vậy, cũng phải có đạo lý của nàng.
Cho nên Vưu Lương cũng