Truyền thông hiện đại phủ khắp thế giới, chỉ buổi chiều có người phát hiện ra án mạng trong nhà Bàng gia đi báo cảnh sát, không tới hai giờ, tin tức này đã theo tivi và inte truyền khắp cả nước.
Khoảng giờ cơm tối, đồng thời cũng là thời gian thời sự, rất nhiều người ngồi bên mâm cơm, hoặc xem hoặc nghe được tin tức rợn người này.
Dân chúng bình thường chỉ khiếp sợ vì số người chết quá nhiều, mà những ai biết rõ về Bàng gia, lại thấy khiếp sợ.
Đến cùng là môn phái hay thế gia nào làm.
Phải biết rằng, Bàng gia có bốn thiên cấp cao thủ, sáu địa cấp đỉnh kỳ.
Muốn đồ sát bọn họ, thực lực chí ít cũng phải mạnh hơn bọn họ mới được! Thực lực như vậy, đương thời thực chưa hề nghe nói có môn phái hay thế gia nào có được.
Khi tin này truyền ra, hai chị em Trần Nhàn, Trần Hi đang vừa ăn tối vừa xem tivi.
Trần Hi vốn đang gắp rau, nghe tin này, nhất thời há hốc miệng, miếng rau đang gắp cũng rơi xuống.
Khi nghe xong tin này, vẻ mặt khiếp sợ quay sang nhìn Trần Nhàn hỏi: "Bàng gia cư nhiên bị đồ sát? Thực là khó tin.
Mặc dù Bàng gia trước nay kiêu ngạo ngang ngược, đắc tội với không ít người, nhưng vì thực lực của chúng hùng hậu, cho nên không ai dám trả thù chúng.
Thực không ngờ, sáng nay lại bị người ta đồ sát.
Ai, chị, chị cho rằng đây là do môn phái hay thế gia nào động thủ?"
"Không...!Không biết." Vẻ mặt Trần Nhàn cũng tràn đầy khiếp sợ.
Đừng nhìn bên ngoài người Trần gia nhiều hơn người Bàng gia, nhưng đại bộ phận cũng không luyện được công phu ra trò, chân chính luyện qua địa cấp trung kỳ, còn ít hơn Bàng gia vài phần.
Bất tri bất giác, Trần Nhàn nghĩ đến Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng hôm nay không đi làm, mà Bàng gia bị diệt môn cũng trong ngày hôm nay.
Hai việc này, có thể có liên qua gì không? Bàng gia, Bàng gia có thể do Trương Văn Trọng đồ sát?
Nghĩ tới đây, Trần Nhàn nhất thời lạnh người, trong khoảnh khắc, cả người đầy mồ hôi lạnh.
"Hẳn là không phải hắn làm đâu, tuy hắn là thiên cấp cao thủ, nhưng Bàng gia có tới bốn thiên cấp cao thủ và sáu chuẩn thiên cấp cao thủ (chuẩn bị làm thiên cấp cao thủ???).
Tu vị của hắn cho dù có là thiên cấp hậu kỳ hoặc đỉnh kỳ, cũng làm sao có khả năng đồ sát Bàng gia chứ? Không phải hắn làm! Đúng, nhất định không phải hắn làm! Hẳn là ta quá mức mẫn cảm rồi!"
Lúc này Trần Hi phát hiện chị không thích hợp, vội buông bát cơm, ân cần hỏi: "Chị, chị làm sao vậy? Sắc mặt chị nhợt quá, chị không sao chứ?"
"Không việc gì, đại khái là công việc hôm nay chị làm hơi nhiều thôi." Trần Nhàn gượng cười, cầm bát cơm lên, nói: "Được rồi, chúng ta không cần quản việc Bàng gia do ai đồ sát, việc này cũng không quan hệ với chúng ta, nhanh ăn cơm đi."
"Ân." Trần Hi trả lời.
Ngay lúc Trần Nhàn và Trần Hi kinh ngạc không biết Bàng gia do ai đồ sát, ở Đàm Hoa am ngoại ô Cẩm Kim thành, Vô Âm tiểu sư thái trang phục nghiêm chỉnh, ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, trong tay nắm một chuỗi niệm châu bằng đàn mộc mới tinh, trên mặt bàn trước mặt, có một chiếc tivi cũ, trong đó cũng đang phát đi tin tức Bàng gia bị đồ sát.
Vô Âm từ nhỏ đã có thói quen xem tin tức, ngay cả khi đã xuất gia, vẫn còn giữ thói quen này.
Cho nên trong Đàm Hoa am, mới có một cái tivi cũ như vậy.
Bất quá chỉ được bất lên lúc xem tin tức, không thì Vô Âm cũng không chạm tới nó.
Nhìn cảnh đám đất đá trong sân Bàng gia, Vô Âm nhẹ niệm phật hiệu, thở dài nói: "Đây là kim cương nộ mục của ông sao? Người của Bàng gia này đã làm ra chuyện gì khiến lửa giận của ông bốc cao đến thế? Mong rằng ông có thể kịp thời không chế được lửa giận của bản thân, đừng để tâm ma thừa hư mà nhập mới được."
Đợi tin tức này kết thúc, nàng tắt tivi, sửa lại tăng y trên người, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Giờ bà đã đến rồi."
Lời nàng nói ra, cửa am đang đóng chặt tự nhiên mở ra.
Một mùi đàn hương thấm đến gan ruột từ ngoài tràn vào, tràn ngập Đàm Hoa am.
Sắc trời tối dần, thế nhưng ngay khi đàn hương tràn vào, từng sợi kim quang xuất hiện trong Đàm Hoa am, chiếu toàn bộ Đàm Hoa am thành một mảnh vàng rực.
Cũng may Đàm Hoa am là khu vực cách biệt với Cẩm Kim thành, xung quanh là rừng đạo, rừng hạnh rậm rạp, chi nên dị cảnh này trừ Vô Âm, không còn ai nhìn thấy.
Bằng không, bị người ta chụp lại cảnh này, rồi truyền lên inte, chắc chắn sẽ dấy lên một làn sóng thảo luận.
Vô Âm đã sớm ra khỏi thiện phòng, đứng giữa sân Đàm Hoa am.
Một người mặc tăng y, từ mi thiện mục (mặt mũi hiền lành), nhìn khoảng ba mươi tuổi, xuất hiện trong Đàm Hoa am.
Khi bà nhìn thấy Vô Âm đứng giữa sân Đàm Hoa am, đầu tiên thấy hơi sửng sốt, sau đó chợt cười.
Chậm rãi đi tới trước mặt Vô Âm, bà mở miệng hỏi: "Nguyện ý theo bần ni rồi chứ?"
Nữ ni này, là ni cô của Phổ Đà sơn Diệu Tâm am.
Từ khi Vô Âm còn chưa xuất gia, hàng năm vào ngày này bà luôn xuất hiện trước mặt nàng, chỉ muốn mời Vô Âm đến Diệu Tâm am tu hành.
Đừng nhìn bề ngoài của bà chỉ chừng ba mươi, Vô Âm cũng biết, bà sinh vào năm Quang Tự thứ mười sáu (1890), năm nay đã được một trăm hai mươi tuổi rồi.
Vô ÂM nhàn nhạt trả lời: "Tôi đã từng nói, chỉ cần chị của tôi có phương pháp hóa giải huyết chú, tôi sẽ đi theo bà." Nữ ni này cũng từng