Khúc mắc quả này cũng làm cho Trương Văn Trọng phi thường đau đầu.
Bởi vì ở trong nội thể Đàm Thanh không hề phát hiện thấy dấu vết độc tố của Cửu Anh Độc Diễm lưu lại.
Trương Văn Trọng khẽ nhíu mày, tại trong lòng âm thầm tự nhủ: “Chẳng lẽ, triệu chứng bệnh trạng của Đàm Thanh đêm hôm qua, cùng độc tố của Cửu Anh Độc Diễm không có liên quan gì sao?”
Trầm ngâm suy nghĩ một hồi, lúc này Trương Văn Trọng mới hỏi: “Tiểu Đàm, trước kia cô có từng cảm thấy bị đau ngực khó thở hay không?”
“Không có.” Đàm Thanh không cần phải suy nghĩ nhiều, lắc đầu hồi đáp: “Người ta dẫu sao cũng là con nhà võ, tuy rằng bản lĩnh không cao.
nhưng khối thân thể này coi như vẫn còn hữu dụng.
Nhiều năm qua....ngoại trừ một vài thứ bệnh linh tinh, cũng chưa thấy xuất hiện bệnh trạng gì nghiêm trọng cả.”
Trương Văn Trọng trầm ngâm nói: “Đúng vậy, luận tố chất thân thể cô, quả thật là không dễ dàng mắc bệnh.
Bất quá....” Ngay lúc này, đột nhiên Trương Văn Trọng phát hiện ra, động mạch vành tim của Đàm Thanh tựa hồ như đang xuất hiện dị tượng bất thường.
Trương Văn Trọng liền rải chân nguyên chạy tói vành tim.
Thông qua một phen kiểm tra cẳn thận xong, Trương Văn Trọng phát giác, trong bề mặt vành tim của Đàm Thanh có một lớp mô tế bào không bình thường.
Bởi vì lớp tế bào này sinh trưởng ngay trong bề mặt động mạch vành, hơn nữa phi thường mỏng manh.
Cho nên các loại thiết bị vô tuyến không thể phát hiện ra được điểm này.
Nếu không phải Trương Văn Trong có khả năng đem chân nguyên đưa vào trong nội thể Đàm Thanh, hĩnh thành tác dụng nội thị, chỉ sợ bản thân hắn cũng khó lòng mà phát hiện ra được điểm dị thường này.
Trương Văn Trọng híp mắt, ở trong lòng âm thầm suy đoán: “Theo lý thuyết, lấy tu vi Nhân cấp đỉnh phong của Đàm Thanh, tuy rằng chưa đạt tói trình độ bách bệnh bất xâm nhưng tuyệt đối cũng không có khả năng mắc bệnh xơ cứng động mạch ở độ tuổi này.
Cho nên, lớp màng tế bào sinh trường trong động mạch vành kia, tám chín phần mười là độc tố của Cửu Anh Độc Diễm còn sót lại ờ trong cơ thế nàng! Nếu bài trừ lớp màng tế bào bám trên động mạch vành của nàng ra bên ngoài, hẳn là bệnh tình của Đàm Thanh sẽ được chữa khỏi.”
Theo bản năng.
Trựơng Văn Trọng đem chân nguyên của mình hóa thành dạng lưỡi dao, vươn đến tầng tế bào sinh trưởng bất thường này.
Muốn thử xem, có thể tách chúng nó ra khỏi động mạch vành hay không?
Thế nhưng khiến cho Trương Văn Trọng trăm triệu lần thật không ngờ chính là, ngay khi chân nguyên đao vừa mới chạm đến tầng tế bào sinh trường, còn chưa kịp tách lớp màng đó ra, thì thân thể của Đàm Thanh đột nhiên lại phát sinh tình huống biến hóa.
“Đau....đau....đau ngực quá...a...á...” Đột nhiên Đàm Thanh hét lên một tiếng, sau đó dùng tay ôm chặt trước ngực.
Nguyên bản sắc mặt hồng hào lập tức biến thành xám trắng, đôi môi trở nên thâm tím.
Nương theo bộ dạng thống khổ của nàng, từng màng mồ hôi lạnh cũng xuất hạn ra từ trong lỗ chân lông, chẳng qua bao lâu, trên dưới toàn thân Đàm Thanh đã ướt sũng mồ hôi.
Cha mẹ của Đàm Thanh chứng kiến tình cành này.
không khôi giật mình lo lắng hỏi: “Làm sao vậy, Thanh Thanh? Tiểu Trương, Thanh Thanh gặp phải chuyện gì vậy? Cậu mau chóng cứu nó đi.”
Căn bản không cần cha mẹ Đàm Thanh phải nhắc nhở.
Đầu tiên Trương Văn Trọng xuất hộp ngân châm ra, dùng thủ pháp cực nhanh cầm lấy mấy cây kim, đâm vào huyệt Nội Quan, Bộ Môn, Âm Bộ, Cự Khuyết cùng Khang Trung, đồng thời nhìn cha mẹ Đàm Thanh, giải thích nói: “Đàm Thanh đau tim là do tắc nghẽn động mạch vành.” Theo sau lại ngoảnh mặt nhìn về phía nữ y tá đứng ở bên cạnh, phân phó: “Mau đi lấy nửa viên Nitroglycerin.
đặt vào trong đầu lưỡi của nàng.”
“Dạ...” Nữ y tá đáp ứng, theo sau nhanh chóng đi lấy Nitroslyerin, đặt vào trong đầu lưỡi của Đàm Thanh.
Được Trương Văn Trọng dùng kim châm trợ giúp, chẳng bao lâu sau Đàm Thanh mới thoát khỏi cơn đau tim tra tấn, nàng hộc ra một ngụm trọc khí, hơi suy yếu nói: “Cơn đau vừa rồi xuất hiện thật bất ngờ.
Tôi cứ tường minh phải xuống chầu diêm vương rồi chứ.”
Nghe vậy, mẹ của Đàm Thanh vội vàng nói: “Tiểu Thanh, con đừng nói những lời dọa người như vậy.
Nếu con xảy ra chuyện gì trắc trở, vậy thì ta cũng chẳng muốn sống ở trên cõi đòi này nữa.” Dứt lòi, Đàm mẫu liền khóc nức nở.
Đàm Thanh yếu ớt an ủi: “Mẹ đừng khóc nữa! Con chỉ nói vậy thôi mà.”
Lúc này Trương Văn Trọng đã rút hết ngân châm trên người Đàm Thanh ra, lui về phía sau nửa bước, híp mắt trầm ngâm suy nghĩ đối sách.
Vừa rồi, hắn thật không ngờ độc tố của Cửu Anh Độc Diễm lại nhạy cảm như vậy, khi chân nguyên đao chạm đến lớp màng độc tố kia, còn chưa kịp tách nó ra khôi vành động mạch, cư nhiên nó lại phản ứng mãnh liệt như thế.
Trương Văn Trọng không hề nghi ngờ, nếu như hắn không kịp thu hồi chân nguyên đúng lúc, hơn nữa sử dụng biện pháp trị triệu hành khí thông dương, vậy thì tám chúi phần mười là Đàm Thanh sẽ bị lên cơn đau tim, co thắt động mạch vành mà sống dở chết dờ.
Trải qua một lần như vậy, Trương Văn Trọng đã hiểu, muốn bài trừ độc tố của Cửu Anh Độc Diễm ra khỏi cơ thể, nhất định phải làm giảm quá trình hóa chứng của nó.
Nhưng, phải làm như thế nào nó mới giảm chậm quá trình biến chứng đây?
Lúc trước bắt mạch cho Đàm Thanh, Trương Văn Trọng phát hiện dương khí trong
cơ thể Đàm Thanh đã đạt tói một loại thịnh vượng tột đinh, tùy thời đều có thể dẫn phát tói tình huống cực thịnh mà suy, do âm khí của nàng bị mất cân bằng tự nhiên.
Trong “Hoàng Đế Nội Kinh” viết một câu như này : “Cô âm bất sinh, độc dương bất trường*.” (*:Âm sinh bởi Dương, Dương sinh bởi Âm, Âm lè loi không sinh ra được, Dương trơ trọi không thể phát triển.)
Một khi trạng huống này xảy ra, như vậy cũng chính là thời khắc Đàm