Xích Hà đạo trưởng và Thanh Liên đạo trưởng đột nhiên xuất hiện, tinh tự ba người cũng hoàn toàn khác nhau.
Trương Văn Trọng thần sắc thản nhiên nhìn hai người mỉm cười, nhấc chén trà uống một ngụm, toàn bộ động tác tràn đầy thái độ ưu nhã xuất trần, thậm chí cả Xích Hà đạo trưởng nhìn thấy cũng âm thầm kinh ngạc, nhịn không được trong lòng lặng yên thầm nói: “Khí độ thật tốt! Thực sự không ngờ, ở trong thế giới càng ngày càng xem trọng lợi ích cùng hiệu quả không ngờ còn có người bảo lưu phong thái cổ nhân! Khí độ này, chỉ sợ danh sĩ thời Ngụy Tấn, đại gia thời Đường Tống, cũng chỉ như vậy đi thôi? Trương Văn Trọng này quả nhiên không đơn giản.
Thảo nào được đan đỉnh đại phái tuyến chọn làm người đại lý của bọn họ ở nơi phàm tục.”
So sánh với vẻ thản nhiên của Trương Văn Trọng, Vưu Văn và Ngô Phẫn lúc này đã không thể binh tĩnh được nữa.
Từ lúc từ chỗ Ngô Phẫn nghe được các loại thần thông của Xích Hà đạo trưởng, quan chủ Hà Phi Quan, Vưu Văn đối với vị thần tiên sống này tràn ngập ý kính nể.
Lúc này, khi hắn nhìn thấy Xích Hà đạo trưởng xuất hiện ngay trước mặt minh, cả người sợ đến ngây dại, chỉ biết ngồi ngây ngốc mà run.
Phản ứng của Ngô Phẫn tốt hơn một chút, dù sao hắn từng nhiều lần gặp qua Xích Hà đạo trưởng và Thanh Liên đạo trường, tuy rằng cũng vô cùng kính nể, nhưng không đến nỗi như Vưu Văn chỉ biết ngồi ngây ngốc không biết làm sao, mà trong nháy mắt liền thay đối gương mặt hiện ra dáng tươi cười lấy lòng nịnh nọt, vạn phần cung kính nói: “Xích Hà tiên trưởng, Thanh Liên tiên trưởng, đệ tử Ngô Phẫn cung nghênh hai vị tiên trưởng.
Mời ngồi, mời ngồi.
Đây là trà thơm được pha với nước suối Tuyết Sơn, tôi sẽ nấu nước pha trà cho hai vị tiên trưởng.”
Xích Hà đạo trưởng vừa cười vừa nói: “Không cần phiền phức, Ngô Phẫn, lần này anh làm rất tốt, công lao của anh, tôi đã ghi tạc trong lòng.
Ngày sau tự nhiên không thiếu sự ban thưởng cho anh.”
“Đa tạ tiên trưởng, đa tạ tiên trưởng.” Ngô Phẫn quá đỗi vui mừng, không chút do dự quỳ gối trên mặt đất, không ngừng hướng về Xích Hà đạo trưởng dập đầu tạ ơn.
Nhìn thấy một màn như vậy, Thanh Liên đạo trưởng đứng ngay sau lưng Xích Hà, rất chẳng đáng bĩu mồi, khẽ hừ một tiếng.
Xích Hà đưa tay phất nhẹ, vẻ mặt mỉm cười nói: “Được rồi, đừng dập đầu nữa.
Nhanh đứng lên đi, Ngô Phẫn, chỉ cần anh làm việc cho Hà Phi Quan chúng tôi thật tốt, Hà Phi Quan tự nhiên sẽ không bạc đãi anh.”
Ngô Phẫn nghe lời đứng lên, nhưng cũng không quên tỏ thái độ: “Dạ, dạ dạ.
Tôi sẽ cạn kiệt toàn lực, toàn tâm toàn ý làm việc cho Hà Phi Quan, cho tiên trưởng.
Xích Hà đạo trưởng không đợi hắn nói hết lời, liền xua tay nói: “Tôi có chút việc, muốn mật đàm với Trương tiên sinh.
Ngô Phẫn, anh đưa bạn của anh tạm thời tránh mặt một chút.”
Ngồ Phẫn làm sao dám kháng lệnh? Liền nhanh tay kéo Vưu Văn vẫn còn đang ngồi ngây ngốc bước nhanh ra ngoài.
Cửa kính huyệt động chậm rãi hạ xuống.
Thẳng đến lúc này, Vưu Văn còn đang ở trong trạng thái dại ra, mới hồi phục lại tinh thần, trợn mắt líu lười kinh hô: “Hô, làm tôi sợ muốn chết.
Khí thế trên người hai vị đạo sĩ vừa rồi phát ra, thật là quá đáng sợ, ép tới mức tôi cũng nhanh hít thở không thông.
Vưu Văn tôi tốt xấu cũng từng gặp qua không ít quan to quý nhân, thế nhưng khí thế của những người đó vẫn kém hai vị đạo sĩ này.
Lẽ nào nói, đây là uy thế của thần tiên sống hay sao? Cũng không biết, hai vị thần tiên sống này, rốt cục muốn bàn chuyện gì với Trương ca?”
Lúc này Ngô Phẫn cũng rất ngạc nhiên, nhưng hắn ngạc nhiên chính là vì Trương Văn Trọng đối mặt Xích Hà và Thanh Liên mà vẫn biếu hiện vẻ binh tĩnh cùng thản nhiên.
“Trương Văn Trọng này thật đúng là một nhân vật!” Trong lòng ngạc nhiên, Ngô Phẫn cũng nhịn không được thầm nói trong lòng.
Bên trong huyệt động, vẻ mặt Xích Hà đạo trưởng tươi cười ngồi đối diện Trương Văn Trọng.
Mà vị Thanh Liên đạo trường gương mặt khá đẹp, nhưng biểu tinh lạnh lùng vẫn đứng sau lưng Xích Hà, dùng ánh mắt quan sát không có chút che giấu, nhìn Trương Văn Trọng từ trên xuống dưới, đích thật không cảm ứng được một tia chân nguyên linh khí nào, trên gương mặt lạnh lùng lại hiện lên một tia chẳng đáng, đưa ánh mắt dời qua một bên.
Đối với loại thái độ này của Thanh Liên, Trương Văn Trọng cũng không hề để trong lòng, chỉ nhàn nhạt cười, vẫn không hề có phản ứng gì khác.
Xích Hà vẻ mặt tươi cười nói: “Trương tiên sinh, vừa rồi bên trong điện thoại, anh nói ở trên người anh còn có Ngưng Khí Hoàn, Ngưng Thần Đan cùng Hồi Dương Đan.
Không biết anh có thể đem những loại đan dược đó ra, cho tôi nghiệm nghiệm thật giả không? Chỉ cần đều là thật, tùy tiện để anh ra giá!”
“Đương nhiên là được.” Trương Văn Trọng mỉm cười hồi đáp, đưa tay vào lòng, lấy ra ba binh sứ đựng Ngưng Khí Hoàn, Ngưng Thần Đan và Hồi Dương Đan, đặt lên trên bàn thủy tinh.
Hắn cũng không lo lắng Xích Hà dám ngạnh cướp đan dược hoặc dùng âm mưu quý kế gì, bởi vì nếu thật xuất hiện chuyện như vậy người có hại chắc chắn không phải là hắn.
Kỳ thực khi vừa mới bắt đầu, trong lòng Xích Hà đạo trưởng cũng không phải không khởi lên ý niệm cướp đoạt trong đầu.
Thế nhưng vừa nghĩ tới Trương Văn Trọng đại biểu cho một đan đinh đại phái có thể nắm giữ cách luyện chế Tụ Khí Đan, Ngưng Khí Hoàn, Ngưng Thần Đan cùng Hồi Dương Đan những loại đan dược thất truyền nhiều năm, hắn liền triệt bỏ ý niệm cướp đoạt trong đầu.
Chí ít trước khi tìm hiểu rõ sâu cạn của đan đỉnh đại phái, hắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Trái lại còn phải cạn kiệt toàn lực lấy lòng Trương Văn Trọng, để hắn có thể đem càng nhiều giao dịch buôn bán đan dược thật tốt giao cho Hà Phi Quan.
Những đan dược này, mặc kệ do chính mình dùng, hay qua tay bán cho người khác, đều là chuyện không tệ.
Xích Hà cẩn thận mở nắp ba binh sứ, tỉ mỉ nghiệm chứng đan dược bên trong binh, cuối cùng hít sâu một