Ngay khi Trương Văn Trọng lái xe từ từ biến mất trong màn đêm, Ngô Phẫn cũng không ở lại nơi này quá lâu, sau khi cung kính cáo từ Xích Hà đạo trưởng và Thanh Liên, liền lái chiếc xe của hắn rời khỏi Ba Hà sơn.
Xích Hà và Thanh Liên cũng rời khỏi đây, hướng Hà Phi Quan trên đỉnh núi đi lên.
Bọn họ cũng không ngồi xe, cũng không ngự kiếm phi hành, chỉ dọc theo bậc thang đá đi lên núi, đi bộ quay trở về Hà Phi Quan.
Trong lúc đi lên bậc thang, Thanh Liên biểu tĩnh lạnh lùng, dò hỏi: “Sư tôn, con nghĩ không ra, Trương Văn Trọng kia chỉ bất quá là một phàm phu tục tử mà thôi, vì sao sư tôn phải khách khí đối với hắn như vậy? Còn có vì sao chúng ta không giết hắn? Nói vậy chúng ta sẽ không uổng phí bất cứ thứ gì, đoạt được ba binh đan dược.
Cần gì phải giống như bây giờ, đem linh tài liệu chúng ta phải tích lũy cả trăm năm, phân ra một nửa cho hắn?”
Xích Hà lắc đầu than thở: ‘Thanh Liên nha, tuy rằng con ở con đường tu chân đích thật là kỳ tài trăm năm khó gặp, có được thiên phú cùng ngộ tính rất cao.
Thế nhưng con cũng không hiếu được đạo lý làm người xử thế.
Giết một Trương Văn Trọng, đích xác không phải việc khó gì, nhưng sẽ làm tức giận đan đỉnh đại phái ở sau lưng hắn.
Hiện tại chúng ta không có chút nào hiểu biết về đan đỉnh đại phái có thể luyện chế ra Tụ Khí Đan, Ngưng Khí Hoàn, Ngưng Thần Đan và Hồi Dương Đan kia, không rõ ràng lắm đến tột cùng bọn họ có bao nhiêu thực lực và năng lực, nếu như tùy tiện chọc giận bọn họ đối với Hà Phi Quan chúng ta mà nói, chỉ có trăm hại mà không một lợi.
Huống chi, dùng linh tài liệu trao đổi ba binh đan dược, đối với Hà Phi Quan chúng ta mà nói, vẫn rất có lời.
Chỉ cần vận tác thỏa đáng, chúng ta chỉ cần dùng phân nửa đan dược là có thể kiếm lại được toàn bộ linh tài liệu đã cấp cho Trương Văn Trọng trong ngày hôm nay!”
Biểu tinh Thanh Liên vẫn lạnh lùng, chỉ có vùng lông mày hơi nhíu lại giọng nói không thay đổi hỏi: “Ba bình đan dược này trân quý như vậy?”
Xích Hà đạo trưởng đắc ý nở nụ cười, hồi đáp: “Nói không chừng, so với con tưởng tượng càng thêm trân quý.
Dù sao bút buôn bán này Hà Phi Quan chúng ta chỉ kiếm nhiều chứ không phải bồi vào!”
Trong lúc đó Xích Hà và Thanh Liên cũng đã bước nhanh trở lên đỉnh núi.
Rất xa, đã có thể trông thấy Hà Phi Quan sừng sững ở dưới đêm trăng, nhưng ngay lúc này, có ba đạo sĩ vội vàng từ trong Hà Phi Quan chạy ra rất xa nhìn thấy Xích Hà đạo trưởng, liền khấn cấp kêu lên: “Sư tôn, sư tôn, không hay, đã xảy ra chuyện...” Nhìn dáng dấp của bọn họ, sợ là đã sớm chờ lâu ở đây.
Xích Hà đạo trưởng nhướng mày, tay phải kháp pháp quyết, thân hình chợt lóe, tiếp theo đã xuất hiện ngay trước mặt ba đạo sĩ, trừng mắt quát hỏi: “Đã nửa đêm, các con hô to gọi nhỏ cái gì? Nói đi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, không ngờ làm cho ba đứa không nên thân các con thất kinh như vậy.”
Đạo sĩ đi trước thở hồn hển vài hơi, sau đó nhanh miệng nói: “Sư tôn, mới vừa thu được tin tức, nói là người của Tượng Quận Triệu gia cũng không biết từ con đường nào biết được trong buổi đấu giá hôm nay, họ đã biết thân phận và phương hướng rời đi của người đã tung ra mười viên Tụ Khí Đan.
Lúc này, đệ tử của Triệu gia đang đuối theo người nọ sợ là sẽ bất lợi đối với hắn.
“Con nói cái gì?” Xích Hà đạo trưởng nghe vậy cả kinh, nhanh miệng truy hỏi: “Tin tức này có xác thực hay không? Đã truyền lại từ lúc nào?”
Đạo sĩ kia hồi đáp: “Tin tức vô cùng xác thực, đã truyền lại từ mười lăm phút trước...”
Xích Hà đạo trưởng giận tím mặt, nhấc bồng tên đạo sĩ lên, lớn tiếng quát hỏi: “Nếu truyền lại từ mười lăm phút trước, vì sao hiện tại mới cho ta biết? Hừ, sao ngươi không đợi Trương Văn Trọng bị người của Tượng Quận Triệu gia giết chết rồi hãy báo cho ta biết tin tức này luôn?”
Tên đạo sĩ bị dọa đến mức nói chuyện cũng không rõ ràng.
Hai đạo sĩ phía sau vội vã giúp hắn giải thích: “Sư tôn, cũng không phải chúng con không muốn thông tri ngài, thật sự bởi vì liên lạc không được.
Điện thoại của sư tôn luôn tắt máy, mà điện thoại di động của Thanh Liên sư tỷ lại không ai nghe máy.
Lúc này Xích Hà đạo trưởng mới nhớ tới, điện thoại của hắn đã bị rớt hỏng, hắn không khỏi quay đầu nhìn Thanh Liên, nhưng chỉ được một câu trả lời: “Con rất ít đem theo điện thoại di động trên người, bởi vì trước đây con có nghe một tin tức nói, trong điện thoại có phóng xạ đối với thân thể không tốt.
Nghe xong Thanh Liên nói, Xích Hà cũng không biết nên cười hay nên giận, cuối cùng đành bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ nói: “Nếu không mang theo điện thoại trên người, cần gì phải tốn tiền mua làm chi? Hơn nữa, con đường đường là một người tu chân, không ngờ còn đi sợ phóng xạ của điện thoại di động? Lời này truyền ra chẳng phải làm trò cười cho người đồng đạo hay sao?” Dứt lời, hắn quay đầu trừng mắt nhìn đạo sĩ bị hắn nhấc bổng, cùng với hai đạo sĩ phía sau, lớn tiếng quát: “Gọi không được, chẳng lẽ không có biện pháp nào liên lạc được ta sao? Ta dạy Truyền Âm Phù, Phi Hạc Phù các loại phù chú thuật cho các ngươi, lẽ nào dùng để trưng bày à? Tốt rồi, xem ra các ngươi cũng phạm vào mao bệnh ỷ lại vào trang bị khoa học kỹ thuật mất rồi, từ hôm nay trở đi, ta lập một quy định, Hà Phi Quan chúng ta từ nay về