Khoảng sáu giờ rưỡi sáng, Trương Văn Trọng lái xe tiến vào Ung Thành, sắc tròi vẫn rất âm u, hai bên đường lóe lên đèn đường mờ nhạt, thoáng xua tan một chút vẻ âm u của sáng sớm, chiếu sáng con đường cho những người đi làm hay đến trường sớm.
Vưu Văn đang dựa đầu ngũ say sưa.
Cuối cùng cũng thức tỉnh, thoáng hoạt động thân thể tê dại, mờ mịt nhu nhu mắt, nhìn cảnh tượng bên ngoài xe, kinh ngạc nói: “A, đã trờ lại Ung Thành rồi sao? Nói như vậy dọc theo đường đi tôi chi ngũ à? Ai, sao tôi lại ngũ lâu như vậy, còn ngũ say như chết? Trương ca.
sao anh không đánh thức tôi dậy? Tôi còn nói thay anh lái xe.
cho anh nghi ngơi nữa.”
Bời vì bị Chúc Do Thuật, chuyện xảy ra dọc đường gặp phải Tượng Quận Triệu gia hắn đều đã quên sạch không còn một mảnh.
Hắn chỉ nhớ mang máng, sau khi minh lên xe tự dưng cảm thấy mệt mỏi rã rời, sau đó phải dựa vào ghế ngủ.
nhưng lại không nghĩ đến, vừa ngủ đã ngũ thẳng đến lúc tói Ung Thành mói thức tinh.
Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: “Tôi thấy cậu ngũ thật ngon, hơn nữa tôi cũng không thấy mệt, cho nên cũng không đánh thức cậu.
Được rồi Vưu Văn, cậu định về đâu? Tôi đưa cậu về.”
Ngay giờ này thời gian còn rất sớm, Vưu Văn muốn tự về cũng không dễ.
cho nên hắn cũng không khách khí vói Trương Văn Trọng, báo ra một địa chì, để Trương Văn Trọng lái xe đưa hắn về nhà.
Đương nhiên, dọc đường hắn cũng không quên oán giận bản thân minh vài câu.
Sau khi đưa Vưu Văn về đến noi, Trương Văn Trọng lái xe quay trở về tiểu khu biệt thự Hài Vận.
Lúc này tuy rằng đã hơn bảy giờ sáng, thế nhưng sắc trời vẫn còn rất âm u, hơn nữa gió lạnh đến tận xương, toàn bộ tiểu khu biệt thự Hài Vận hầu như không nhìn thấy bóng người đi lại.
Cho nên khi lái xe trực tiếp vào biệt thự của minh, Trương Văn Trọng cũng không sợ bị người nhìn thấy, trực tiếp gọi Tam Túc ô và ba tiểu yêu, để chúng nó giúp đỡ minh vận chuyển toàn bộ linh tài liệu trên xe vào nhà.
Trong lúc vận chuyển linh tài liệu, Tam Túc ô và ba tiểu yêu đều rất phấn khởi.
Bời vì chúng nó đều rất rõ ràng, những linh tài liệu này, vô luận luyện chế thành đan dược hay pháp bão, đều tuyệt đối không thể thiếu phần của chúng.
Điều này làm nhiệt tình công tác của chúng tăng vọt.
Mà trên đường ba tiểu yêu hồng hộc vận chuyển linh tài liệu, càng không ngừng lẩm bẩm tiếng người vừa học được từ chỗ Tam Túc ô: “Theo...chủ nhân...tốt...thật tốt!”
Hiệu suất làm việc của Tam Túc ô rất cao.
chi một lát đã vận chuyển toàn bộ linh tài liệu trên xe vào trong nhà, đồng thòi dựa theo Trương Văn Trọng phân phó, phân loại sắp xếp xong xuôi, ở trong đó, linh tài liệu thuộc dạng thực vật, được chúng nó trồng vào vườn hoa bên trong biệt thự, nương theo tác dụng của Linh Khí Nhãn trồng những loại linh tài liệu này, rất nhanh sẽ có thể mọc rễ nãy mầm, không dám nói có thể thu hoạch rất nhiều, thế nhưng tự cấp tự túc hẳn không thành vấn đề.
Dù sao bốn phía biệt thự đều có trận pháp tồn tại, dù bị người sáng suốt nhận ra linh tài liệu trồng trong vườn hoa, bọn họ cũng đừng mong mơ tường nhúng tay vào.
về phần những loại khoáng thạch, hay loại kim chúc, được bày gần bên Linh Khí Nhãn, dùng để hấp thu linh khí, hoặc nhiều hoặc ít cũng có thế đề thăng công hiệu của chúng.
Hành trình đi Tinh Thành lần này đạt được linh tài liệu, toàn bộ đã sắp xếp được thích đáng.
Trương Văn Trọng lấy điện thoại ra xem thòi gian, đã hơn tám giờ sáng.
Suy nghĩ một chút hắn gọi điện thoại cho Hồ Cường, xin nghi một ngày.
Đầu kia điện thoại, Hồ Cường quan tâm hỏi thăm dặn dò Trương Văn Trọng phải nghỉ ngơi, đồng thòi còn chủ động hỏi Trương Văn Trọng, xin nghỉ có đủ hay không.
Có muốn nghỉ ngoi thêm một hai ngày, hiển nhiên hắn cho rằng mấy ngày nay Trương Văn Trọng lo việc chống bệnh ôn dịch nên đã quá mệt mỏi, cho nên mới xin nghỉ phép.
Trương Văn Trọng cũng không giải thích, chỉ nói nửa ngày nghi cũng đã đủ.
Sau khi cắt đứt điện thoại, Trương Văn Trọng cầm lấy Lão Quân Đằng đấu giá được tại Ba Hà sơn, đi vào phòng sách ngay trung tâm Linh Khí Nhãn, chuẩn bị bắt đầu hóa sinh nguyên anh.
Lúc đi vào phòng sách, Trương Văn Trọng nhìn Tam Túc ô vẫy tay, ý bảo nó cùng minh đi vào phòng, chì đề lại ba tiểu yêu ở ngoài chủ trì canh giữ trận pháp trong biệt thự, để ngừa những kẻ không có mắt chạy tới quấy rối trong lúc hắn đang hóa sinh nguyên anh.
Vào phòng sách, Trương Văn Trọng cũng không vội vã bắt đầu hóa sinh nguyên anh.
mà trước tiên dùng linh lực đem Nam Hải Tử Kim Sa, Tung Sơn Thái Mộc Tinh các loại tài liệu áp thành bột mịn.
sau đó dùng Thiên Trì Ngọc Hàn Trấp điều hòa, ở bên trong phòng sách cấu trúc ra một Tụ Linh Ngưng Thần Thiên Nguyên Trận.
Trận pháp này, không chì có công hiệu tụ linh ngưng thần, đồng thời còn có thể hữu hiệu chống đỡ tâm ma tập kích, đối vói việc hóa sinh nguyên anh có giúp đỡ cực lớn.
Đợi khi Tụ Linh Ngưng Thần Thiên Nguyên Trận bắt đầu vận chuyển lên, Trương Văn Trọng chậm rãi đi tới ngay giữa trận, nhìn Tam Túc ô gật đầu: “Có thể bắt đầu.
“Dạ.” Tam Túc ô lên tiếng, vỗ mạnh hai cánh, Thái Dương tinh hỏa hừng hực từ
hai cánh của nó phóng ra, trong nháy mắt đã vây quanh Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng ở bên trong Thái Dương tinh hỏa, trên gương mặt vẫn binh thản, tuy rằng Thái Dương tinh hỏa thiêu đốt rừng rực, nhưng chỉ thiêu hủy quần áo trên người hắn, vẫn chưa làm bỏng thân thể hắn, thậm chí lông tóc cũng không hề tổn hao gì.
Trương Văn Trọng đứng thẳng, bắt đầu vận chuyển Y Giám Tâm Kinh, đồng thời hắn cũng không tiếp tục áp chế niệm lực cảm kích trong người, tùy ý cho chúng dung hợp