Triệu Nguyên Bản tuy bản thân đang trong cơn mưa to, thế nhưng hắn rõ ràng cảm giác được hoi nước trong cơ thể đang bị một loại lực lượng vô hĩnh vô sắc dẫn dắt, từ lỗ chân lông quanh thân tuôn ra, lẫn lộn cùng nước mưa xối xuống trên người, chày xuống mặt đất.
Theo hơi nước trong cơ thể xói mòn, linh lực hắn khổ tu được nhiều năm cũng đã xói mòn rất nhanh.
Triệu Nguyên Bàn không chút nghi ngờ, nếu chiếu theo tốc độ này tiếp tục phát triển, hắn và mười sáu đệ tử Triệu gia đều sẽ biến thành mười bảy cỗ thây khô nằm trên đường cao tốc nối liền Ung Thành và Tinh Thành.
Nói không chừng, còn có thể bởi như vậy sẽ bị đưa tin đến Ung Thành và Tinh Thành, thậm chí còn có khả năng diễn biến thành quái sự nổi danh nhất trên các trang báo.
Triệu Nguyên Bản cảm giác tử vong đang đến gần, thầm thở dài, nhưng khác vói những người còn lại, ý thức của bọn họ đã trở nên không rõ, Triệu Nguyên Bàn lại cảm giác được ý thức của minh rõ ràng đến mức trước nay chưa từng có.
Thờ dài một hoi.
trong lòng Triệu Nguyên Bàn thầm nghĩ: “Không nghĩ tói a không nghĩ tói, Triệu Nguyên Bản ta lần này lại đá phải tấm sắt.
Kỳ thực ta hẳn sớm nên nghĩ đến, ở bên cạnh hai phàm phu tục tử kia hẳn phải có cao thủ đang âm thầm bảo hộ.
Dù sao, vô luận là ai, cũng sẽ không yên tâm để hai phàm phu tục tử mang theo mười viên Tụ Khí Đan trong người, hay vận chuyển nhiều linh tài liệu như thế.”
Lúc vừa mói bắt đầu, Triệu Nguyên Bàn còn cho rằng do Trương Văn Trọng thi triển Thao Thủy Cửu Quyết.
Thế nhưng trải qua một phen tự suy đoán, hắn lại cho rằng người thi triển Thao Thủy Cửu Quyết lại là một người khác.
Bởi vì từ đầu đến cuối, hắn cũng không hề cám giác được nửa điếm linh lực dao động trên người Trương Văn Trọng.
Mà tình huống như vậy, chỉ có hai khả năng, một là tu vi của Trương Văn Trọng cao hơn hắn rất nhiều, đồng thòi có một loại phương pháp điều khiển linh lực kỳ lạ, cho nên hắn không phát hiện được linh lực dao động.
Hai là người thi triển Thao Thủy Cửu Quyết cũng không phải Trương Văn Trọng, mà là một cao thủ đang ẩn trong chỗ tối, Trương Văn Trọng chi làm người ngụy trang đế làm hắn phân tâm mà thôi.
Hai khả năng này, Triệu Nguyên Bàn tuyển chọn khả năng thứ hai.
bởi vì hắn thế nào cũng không tin tường, Trương Văn Trọng còn trẻ tuổi như vậy lại có được một thân tu vi vượt trên hắn rất xa.
“Chỉ có thể trách do ta quá mức sơ ý.
không điều tra mọi chuyện rõ ràng trước khi áp dụng hành động.” Triệu Nguyên Bản thầm thở dài một tiếng.
Sau đó đôi mắt vốn đã ám đạm, dường như hồi quang phản chiếu, lóe lên một đạo lệ mang: “Cao thủ ẩn trong chỗ tối, đến tột cùng lại có địa vị gì? Vì sao biết Thao Thủy Cửu Quyết? Pháp quyết này không phải chì có Tượng Quận Triệu gia chúng ta mới biết được hay sao? Hơn nữa hắn còn tu luyện tới bí quyết thử chúi, dù ngay cha ta, cũng chì mới tu luyện tới bí quyết thứ tám mà thôi.
Lẽ nào nói, cao thủ ẩn trong chỗ tối bảo hộ bọn họ, có sự liên quan sâu xa gì vói Tượng Quận Triệu gia?”
Ngay khi Triệu Nguyên Bàn còn đang suy nghĩ, một chiếc xe từ phía sau lao nhanh tới, sau một tiếng phanh khẩn cấp.
dừng ngay phía sau xe Martha.
suýt chút đã tông thẳng vào đuôi xe.
Từ trên xe nhảy xuống hai người mặc đạo bào, chính là Xích Hà đạo trưởng và Thanh Liên.
“Cũng may chạy tói đúng lúc.” Xích Hà đạo trường nhìn thấy ở đây chỉ có người của Triệu gia, mà không có thân ảnh Trương Văn Trọng và Vưu Văn, nhất thòi thở ra một hơi.
Bất quá hắn rất nhanh liền phát hiện, tình huống nơi này có chút không thích họp.
Không nói tói năm chiếc xe phía trước đang đỗ ở những vị trí cổ quái, chỉ nói tói Triệu Nguyên Bản và mười sáu đệ tử Triệu gia đang ngây ngốc đứng ngay ngoài mưa không tránh né, cũng đã đủ để Xích Hà đạo trường nhíu mày không giãi thích được.
Xích Hà đạo trường đi tới trước người Triệu Nguyên Bản, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Triệu tam thiếu, các ngươi đang làm gì? Tắm mưa sao, rất thoải mái? Hay đây là phương thức tu luyện đặc thù của Triệu gia?
Nếu như Triệu Nguyên Bàn còn có tâm tình và khí lực đấu võ mồm vói Xích Hà đạo trường, hắn nhất định sẽ hướng Xích Hà giơ lên ngón tay giữa, sau đó mắng một câu: “Thoải mái cái đầu ngươi, tu luyện mẹ ngươi.” Nhưng đáng tiếc chính là, hiện tại hắn căn bản không có khí lực mở miệng nói.
Thậm chí ngay khi Xích Hà vừa bước đến gần trước người hắn.
trước mắt hắn bỗng nhiên tối sầm, sau đó thân thể ngã ra, hướng một bên ngã sấp xuống.
Xích Hà nhanh tay ôm lấy hắn, đến lúc này mới phát hiện biến hóa dị thường sản sinh trong thân thể hắn.
“Linh lực và hơi nước không ngờ lại mất đi nghiêm trọng như vậy.” Xích Hà đạo trường kinh hô một tiếng, lấy ra vài viên cố Nguyên Đan, nhét vào trong miệng Triệu Nguyên Bản.
Mặc dù trên người hắn có Ngưng Khí Hoàn còn hiệu quả tốt hơn cố Nguyên Đan rất nhiều, thế nhưng hắn cũng không nguyện ý lãng phí trên người Triệu Nguyên Bàn.
Chỉ vài viên cố Nguyên Đan còn làm hắn đau lòng không ngớt, tính toán sau đó phải để cho Tượng Quận Triệu gia phải bù đắp lần tổn thất này của hắn mới xong.
Ăn vào vài viên cố Nguyên Đan, tình huống Triệu Nguyên Bản thoáng chuyển biến tốt đẹp một chút, tuy rằng hơi nước cùng linh lực trong cơ thể vẫn còn đang xói mòn như trước, thế nhưng so sánh vói tốc độ xói mòn lúc nãy, đã giảm bớt rất nhiều.
Đợi Triệu Nguyên Bản thoáng khôi phục một ít, Xích Hà đạo trường khẩn cấp dò hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Rốt cục các ngươi đã làm gì, vì sao làm cho linh lực cùng hoi nước trong người bị mất mát nghiêm trọng đến như vậy? Di, đây không phải là công hiệu của Thao Thủy Cửu Quyết của Tượng Quận Triệu gia sao? Lẽ nào Tượng Quận Triệu gia lại nội chiến sống mái ngay trên con đường này sao?”
“Nội chiến cái đầu ngươi.
sống mái mẹ ngươi...” Triệu Nguyên Bản vừa khôi phục được một chút tinh lực cùng khí lực, há mồm liền chửi mắng.
Kiếm quang rợn người bỗng nhiên hiện lên, một thanh trường kiếm thả ra hàn khí, gác ngay trên cổ Triệu Nguyên Bàn.
làm cho hắn còn chưa kịp nói luôn nửa câu sau đã đành nuốt chửng xuống dưới.
Khuôn mặt như đóng băng của Thanh Liên xuất hiện trong tầm mắt của Triệu Nguyên Bản, chi nghe nàng dùng thanh âm còn lạnh lẽo hơn trăm ngàn lần nói: “Nếu như ngươi còn dám nói nửa câu bất kính với sư tôn của ta, ta sẽ chặt bỏ đầu ngươi, làm thành cái bô cho sư tôn dùng!”
Trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt Triệu Nguyên Bàn và Xích Hà đạo trường đều không hẹn mà cùng thay đổi.
Triệu Nguyên Bản vốn bị Thanh Liên bày ra sát khí làm kinh sợ, còn Xích Hà đạo trưởng lại bị câu nói của nàng làm mắc nghẹn.
Sau một lát, cuối cùng Xích Hà đạo trường cũng hồi phục lại, bất đắc dĩ nói: “Thanh Liên nha, tuy rằng con là đạo cô, nhưng dù sao con cũng là một cô gái.
sao nói chuyện lại thô lỗ như vậy chứ?