Bầu trời bên trong âm u mặt đất rạn nứt khô cằn.
Bốn phía cát vàng đầy trời, chỉ có một dòng suối nhỏ chảy xuôi qua.
Hoàn cảnh ác liệt giống như ngày tận thế trước mắt, chính là thế giới bên trong Càn Khôn Hồ.
Năm độc yêu bị Trương Văn Trọng mang theo vào Càn Khôn Hồ, nhìn quanh cảnh tượng hoang vắng bốn phía, không khỏi khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin.
Thậm chí còn thất thanh kinh hô lên: “Ở đây..
.ở đây lẽ nào là thế giới bên trong Càn Khôn Hồ? Thế nhưng trong truyền thuyết, Càn Khôn Hồ được miêu tả là một thế giới muôn màu sắc rực rỡ linh dược dị thú gì cần có đều có, tuy rằng không phải thiên đường như là địa phương còn hơn hẳn thiên đường! Sao lại hoang vắng ác liệt như bây giờ? Không phải đã đi vào lầm chỗ rồi chứ?”
Trương Văn Trọng giải đáp nghi hoặc của bọn hắn: “Các ngươi nói, là tình huống khi Càn Khôn Hồ còn là tiên khí.
Thế nhưng hiện tại cấp bậc của Càn Khôn Hồ đã rơi xuống rất lớn.
Mấy ngày trước đây còn rơi xuống cấp bậc bát phẩm bảo khí, hôm nay mới khôi phục lại thành linh khí nhất phẩm, cho nên mới nằm trong tình hình hoang vắng ác liệt đến như vậy.
Nếu như cho các ngươi đến từ vài ngày trước, hoàn cảnh thậm chí càng ác liệt hơn, ngay cả dòng suối này cũng sẽ không có! Nói không chừng đều là gió lạnh cát vàng, không phải địa ngục nhưng còn hơn hẳn địa ngục.”
Năm độc yêu liếc mắt nhìn nhau, thanh âm run rẩy hỏi: “Ngươi mang chúng ta vào trong thế giới của Càn Khôn Hồ rốt cục muốn gì?”
Trương Văn Trọng mỉm cười hồi đáp: “Còn có thể làm gi? Tự nhiên để các ngươi thay ta trùng kiến thế giới của Càn Khôn Hồ!”
“Ngươi..
.ngươi quả nhiên muốn nô dịch chúng ta.” Năm độc yêu sắc mặt đại biến.
“Không sai ta chính là muốn nô dịch các ngươi.” Trương Văn Trọng ha ha cười, mạnh mẽ giơ lên tay phải, đem năm độc yêu bị linh thằng trói chặt ném vào trong dòng suối nhỏ xíu kia.
Ngay khi năm độc yêu rơi vào trong dòng suối nhỏ, nguyên dòng suối đang hiền hòa đột nhiên biến thành điên cuồng thô bạo.
Cả dòng suối đột nhiên biến thành sông lật biển gầm, giống như một con rồng nước bị chọc giận.
Đồng thời có vô số đạo hoa nước bốc lên, từ bốn phương tám hướng gào thét hướng về năm độc yêu giống như con rồng nước đang giương hàm răng sắc nhọn, năm độc yêu sắc mặt đại biến, thất kinh muốn trốn tránh, nhưng linh thằng chăm chú vây kín trên người bọn hắn lại phóng xuất từng đạo ánh sáng màu lam, thôn phệ toàn bộ thế lực của bọn hắn, làm cho bọn họ vô lực tránh né.
Chỉ thoáng qua, năm độc yêu đã bị dòng suốt triệt để nuốt sống.
Hai tay Trương Văn Trọng kháp pháp ấn, trong miệng niệm tụng một đạo pháp quyết thật nhanh.
Sau đó vung lên hai tay hướng dòng suối đã nuốt chửng năm độc yêu vung lên.
Một đạo ánh sáng như tinh quang nhất thời chiếu vào trong dòng suối, hóa thành những phù văn lấp lánh đủ màu, vây xung quanh cơ thể năm độc yêu, phát ra một thanh âm niệm tụng rất có từ tính.
Thời gian không thể phân rõ bên trong Càn Khôn Hồ dần trôi qua, cũng không biết đã qua bao lâu, phù văn quay xung quanh cơ thể năm độc yêu chợt bộc phát ra quang mang chói mắt đến cực điểm.
Sau đó chui vào trong thân thể năm độc yêu, ngay sau đó dòng suối đang điên cuồng thô bạo cũng liền khôi phục lại sự hiền hòa trước đó.
Trương Văn Trọng vung lên tay phải, linh thằng buộc chặt trên người năm độc yêu hóa thành ánh huỳnh quang mỏng manh, rơi lả tả trên dòng suối.
Tỉ mỉ nhìn lại, dòng suối nhỏ khi nãy đã chợt rộng rãi hơn thêm vài phần.
Đã không có linh thằng ràng buộc, năm độc yêu toàn thân ướt đẫm đi ra khỏi dòng suối, đi nhanh tới trước người Trương Văn Trọng, đồng loạt quỳ xuống trước người hắn, dập đầu, cùng kêu lên: “Khấu kiến chủ nhân!”
Thái độ của năm độc yêu làm Trương Văn Trọng phi thường hài lòng.
Sở dĩ năm độc yêu đột nhiên thay đổi lập trường, phụng Trương Văn Trọng làm chủ nhân, đều bởi vì dòng suối nhỏ trước mặt.
Dòng suối bên trong thế giới Càn Khôn Hồ, trên thực tế từng có một cái tên rất uy vũ gọi là Cửu Khúc Tiên Hà.
Tác dụng của nó không chỉ cung cấp sự sống lẫn linh khí cho thế giới trong Càn Khôn Hồ, đồng thời còn có thể làm cho người, yêu, ma, thậm chí là tiên phật nhận thức chủ nhân của Càn Khôn Hồ là chủ nhân của mình, trung tâm cảnh cảnh cống hiến sức lực cho hắn.
Đương nhiên, điều kiện nhận chủ nhân cũng phải có.
Đầu tiên, phải đem mục tiêu đưa vào thế giới trong Càn Khôn Hồ, nếu như gặp phải người có tu vi cao cường, bằng vào thực lực bản thân chống đối được hấp lực của Càn Khôn Hồ thì đành chịu.
Thứ hai, phải yêu cầu chủ nhân của Càn Khôn Hồ phải dùng thần thức ép trụ được mục tiêu, chí ít trong quá trình Cửu Khúc Tiên Hà khởi tác dụng bức bách mục tiêu phải nhận chủ thì phải dùng thần thức khống chế gắt gao.
Bằng không không những không làm mục tiêu nhận chủ, trái lại còn có thể phản phệ thương tồn bản thân.
Nhưng với năm độc yêu mà nói, Trương Văn Trọng có thể hoàn toàn giải quyết bọn họ.
“Được rồi, đều đứng lên đi.” Trương Văn Trọng nói.
Năm độc yêu liền đứng lên, không còn vẻ hung lệ khí như trước, trái lại kính cẩn nghe theo cùng chờ đợi mệnh lệnh của Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng cũng không khách khí đối với bọn họ, lúc này liền phân phó: “Thế giới trong Càn Khôn Hồ, tạm thời giao cho các ngươi tu kiến.
Các ngươi phải nắm chặt thời gian, dùng linh thủy của Cửu Khúc Tiên Hồ tưới đất đai, phải dùng thời gian nhanh nhất khai khẩn ra một mảnh đất linh khí.
Sau đó ta sẽ đưa linh tài liệu đến đây giao cho các ngươi gieo trồng đào tạo.
Nếu trồng trọt thật tốt, sẽ có phần thưởng, nếu không tốt sẽ bị phạt.
Là thưởng là phạt, phải xem các ngươi.”
Nói đến đây Trương Văn Trọng lấy ra một bình Linh Khí Hoàn: “Đây là ban thưởng.”
Cảm thụ được linh khí tinh thuần phát ra từ Linh Khí Hoàn, đôi mắt năm độc yêu cũng không ngừng trợn lên bọn họ cùng nhanh miệng nói: “Thỉnh chủ nhân yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cạn kiệt khả năng, tuyệt không cô phụ kỳ vọng