Chớp mắt một cái đã sang ngày thứ sáu.
Trương Văn Trọng quyết định, nhân dịp cuối tuần được nghỉ, quay về Ân Ngạc huyện thăm người nhà một chút, đồng thời cũng đem đan dược cho bọn họ và thông báo quan hệ giữa mình cùng Vưu Giai.
Trong mấy ngày này không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Người thuộc Đặc Cần tồ, đại khái đang tiến nhập Băng Oánh sơn truy tim tung tích của nữ nhân áo trắng, nên không gây phiền phức gì cho hắn.
Mà năm con độc yêu bị hút vào tiểu thế giới trong bầu Càn Khôn Hồ, cũng rất chăm chỉ làm việc, không chỉ khai hoang một mảnh linh điền rộng rãi, mà còn dùng bùn đất xây dựng mấy căn phòng luyện đan thất, luyện khí thất, sơ sài.
Hắn cũng chuyển linh tài dược vật vào tiểu thế giới trong bầu Càn Khôn Hồ, giao cho Thiềm Thừ Tinh phụ trách trông nom cải tạo.
Ngô Công Tinh am hiểu luyện đan, Bích Hồ Tinh sở trường luyện chế pháp bảo.
Vốn Trương Văn Trọng muốn hai tên này luyện chế ra một số đan dược cùng pháp bảo.
Bất quá, bọn chúng tuy năng lực vững chắc, nhưng trên thực tế lại không am hiểu phối phương cùng những bí pháp đặc thù, hiển nhiên sản phẩm luyện ra cũng rất thấp kém.
Đan dược và pháp bảo như vậy, đối với Trương Văn Trọng hiện tại mà nói, quả thật là không dùng được, thậm chí ngay cả Tô Hiểu Hồng cùng Tam Túc Ô đều không có nổi trợ giúp gì.
Dưới tinh huống này, Trương Văn Trọng đành tạm thời bỏ qua ý tưởng.
Mặc dù hiện tại có đại lượng linh tài dược vật, nhưng cũng không thể lãng phí quá nhiều.
Cuối cùng, hắn chọn ra mấy quyển bí pháp, ném cho Ngô Công Tinh và Bích Hồ Tinh, chờ sau khi bọn chúng đạt được thành quả, mới để cho bọn chúng luyện chế pháp bảo cùng đan dược.
Năm rưỡi chiều, vừa mới đến giờ tan sở xong, Vưu Giai đã kéo theo một rương hành lý, xuất hiện ở trong phòng khám của Trương Văn Trọng, kiều nhan ửng hồng, hoan hỉ nói: “Trọng ca, tới giờ nghỉ chưa? Chúng ta mau chóng khởi hành thôi, nếu chậm trễ, sẽ lỡ chuyến bay mất!”
“Được, chúng ta mau đi thôi.” Trương Văn Trọng gật đầu đáp thu thập vài quyển sách trên bàn, liền đứng dậy đi theo Vưu Giai.
Mà ở trong quá trình này, hắn vẫn không quên dặn dò Tô Hiểu Hồng: “Tiểu muội, hai ngày cuối tuần này tôi đi vắng, nhưng cô không nên chểnh mảng tu luyện.
Nhớ thu xếp thời gian đến biệt thự, mượn linh khí của Linh Khí Nhãn củng cố tu vi.
Tôi phân phó Tam Túc Ô trông nom biệt thự, nó sẽ có trách nhiệm hộ pháp khi cô tu luyện, để phòng ngừa tình huống cô bị tẩu hỏa nhập ma.”
Thấy Trương Văn Trọng dưới tinh huống như thế, mà còn nhớ đến chuyện tu luyện của mình, Tô Hiểu Hồng trong lòng phi thường cảm động, vội vàng gật đầu nhỏ giọng đáp: “Sư phụ yên tâm, em biết mình phải làm như thế nào rồi.”
Hai sư đồ dùng thanh âm cực nhỏ, nói chuyện cùng nhau, cho nên mọi người xung quanh cũng không thể nghe thấy.
Đi tới trước người Vưu Giai, Trương Văn Trọng đón nhận rương hành lý trong tay nàng, đồng thời nghi hoặc nói: “Chúng ta chỉ đi hai ngày thôi, em mang theo cả rương hành lý này làm gì thế?”
Vưu Giai mỉm cười giải thích: “Ờ bên trong này đựng lễ vật em chuẩn bị cho ông nội, bác trai cùng chị Hân Di.
Hôm nay em dùng thân phận bạn gái của anh, tự nhiên cấp bậc lễ nghĩa cũng không thể thiếu được.
Vì những món lễ vật này, mấy ngày hôm nay em hao phí không ít tâm tư đâu đó.”
Trương Văn Trọng tỉnh ngộ, cười nói: “Em thật chu đáo.”
Nghe Trương Văn Trọng khích lệ Vưu Giai cũng phi thường cao hứng, nụ cười trên hoa dung càng trở nên ngọt ngào.
Nếu không phải ở đây còn có ngoại nhân, chỉ sợ nàng đã bá lấy cổ Trương Văn Trọng, hôn cho hắn một cái mất rồi.
Mà khi thấy Trương Văn Trọng cùng Vưu Giai thân mật bên nhau.
Đám nghiên cứu sinh...ở trong phòng khám liền phát ra thiện ý ồn ào, sôi nổi kinh hô:
“Wow, ngọt như mật nha! Thật sự là hâm mộ chết người!”
“Lão sư thầy về quê thì nhớ mang theo đặc sản lên nhé.
Nghe nói trứng vịt muối ở huyện Ẩn Ngạc rất không sai.
He he...!”
Vưu Giai che miệng cười, nhìn Trương Văn Trọng nói: “Trọng ca, đám học sinh này của anh thật thú vị.”
Trương Văn Trọng cười đáp: “Bọn họ đều quá nhàn rỗi, nên mới ồn ào như thế thôi.
Không cần quản tới bọn họ chúng ta đi thôi.”
“Ấn.” Vưu Giai gật đầu khoác tay Trương Văn Trọng, bộ dạng như chú chim nhỏ nép vào vai người tình.
Bất quá trước khi rời đi, nàng vẫn không quên ngoảnh mặt, nhìn vào trong phòng khám nói: “Yên tâm, mấy món đặc sản vùng quê, nhất định chúng ta sẽ không quên mang lên đâu.”
Lời nói này của nàng, nhất thời dẫn phát tới một mảnh hoan hô trầm trồ.
Đồng thời, hình tượng vệ nữ của Vưu Giai trong lòng nhóm nghiên cứu sinh, cũng bay lên thẳng tắp.
Nhìn Trương Văn Trọng cùng Vưu Giai ân ái đi ra khỏi trường đại học, Tô Hiểu Hồng khẽ thở dài một hơi, nhưng nàng lại có một phát hiện ngoài ý muốn, Lâm Tử Mạn ở phòng khám đối diện cũng là đang than ngắn thở dài.
Điều này khiến cho nàng không khỏi sinh