Có lẽ ông trời cũng biết Trương Văn Trọng muốn đến thôn Long Hóa để khảo sát đất đai, vì vậy trên bầu trời đã hiện ánh mặt trời vàng chói mắt.
Ánh nắng ấm áp rơi trên người, làm cho người ta phi thường thoải mái, thậm chí sinh ra một loại cảm giác an nhàn lười biếng.
Sáng sớm, Trương Văn Trọng lái xe đến đại học Ung Thành, đón Tô Hiểu Hồng và mấy nghiên cứu sinh lên xe.
vốn Tô Hiểu Hồng muốn ngồi vào vị trí bên cạnh tài xế, bởi vì nơi đó ở gần Trương Văn Trọng một chút, thế nhưng bởi vì đường núi không dễ đi, cần phải có người hiểu rõ đường sá như Lý Minh Hiên làm hướng dẫn, cho nên cuối cùng nàng đành không cam lòng đem chỗ đó tặng cho Lý Minh Hiên, còn mình cùng mấy nghiên cứu sinh ngồi ở băng sau.
Bởi vì lần này nhiều người cùng đi, cho nên Trương Văn Trọng cũng không dùng xe do Hà Phi Quan biếu tặng, mà mượn một chiếc xe mười sáu chỗ từ Vưu Văn để sử dụng.
Mọi người ngồi xong, Trương Văn Trọng liền khởi động xe đi tới huyện Tam Phong.
Từ khu vực thành thị đến huyện Tam Phong, con đường tương đối không đến nỗi, hơn nữa tránh giờ kẹt xe cao điểm, cho nên chỉ khoảng một tiếng đồng hồ đã đến thị trấn huyện Tam Phong.
Nhưng con đường từ thị trấn huyện Tam Phong đến Long Hóa Hương, đường thật vô cùng khó đi.
Con đường không chỉ toàn là đường núi quanh co khúc khuỷu, hơn nữa tình hình giao thông rất kém, tùy ý có thể thấy được ổ gà ổ voi đầy dẫy, làm trên đường không ngừng bị dằn xốc không chịu nổi.
Lúc vừa mới bắt đầu, Tô Hiểu Hồng bọn họ còn cảm thấy dằn xóc như vậy rất thú vị, thế nhưng không bao lâu, bọn họ đã bị xóc nảy đến choáng váng đầu óc, dù người bình thường không bị say xe, cũng không qua được cảm giác bị say xe.
May là Lý Minh Hiên đã sớm có dự liệu, chuẩn bị thuốc chống say xe, phân phát cho Tô Hiểu Hồng bọn họ, lúc này mới giúp cảm giác choáng váng giảm bớt hơn không ít.
Sau một hơi thở dài, bọn họ cũng nhịn không được cảm khái nói:
“Mẹ ơi, con đường này thật hư hỏng quá nặng đi thôi? Đều sắp sửa làm bộ tiêu hóa văng luôn ra ngoài.”
“May là sáng nay tôi không có ăn điểm tâm, bằng không xác định vững chắc đều phải nhổ ra.”
‘Tôi van anh, đừng nhắc tới chữ “ói” có được hay không? Lúc này tôi vừa nghe liền có cảm giác muốn ói ngay.”
Lý Minh Hiên cũng không có cảm giác gì với chuyện xóc nảy, quay đầu lại nhìn bọn họ cười nói: “Đoạn đường này coi như đã đỡ lắm, tuy rằng sứt mẻ5 nhưng ít ra còn là đường cement.
Đi thêm một đoạn, chỉ có đường đất, ở chỗ đó tình hình giao thông càng thêm khó đi hơn.”
“A? Còn có đường tệ hơn sao?”
Thoáng chốc, một mảnh tiếng khóc thét vang khắp phía sau xe không ngừng.
Sự thực chứng minh, Lý Minh Hiên cũng không nói dối, tình hình giao thông đoạn đường kế tiếp đích thật càng thêm kém cỏi.
Thế cho nên đến một giờ rưỡi chiều, xe của Trương Văn Trọng mới dừng ngay trước cửa nhà Lý Minh Hiên.
Xe vừa dừng lại, Tô Hiểu Hồng bọn họ khẩn cấp từ trong xe chui ra, vừa hô hấp không khí giá lạnh mới mẻ, vừa hô to: “Cuối cùng cũng được giải thoát rồi.” Làm Trương Văn Trọng và Lý Minh Hiên nhìn thấy bật cười.
Tiếng ầm ĩ náo nhiệt làm những người chung quanh chợt chú ý.
Một người phụ nữ trung niên mái tóc hoa râm, từ trong nhà Lý Minh Hiên đi ra, vừa nhìn thấy người phụ nữ, Lý Minh Hiên vội vàng đi ra phía trước, nói: “Mẹ, con đã về.”
“Mẹ đang ngạc nhiên sao ngoài cửa lại ồn ào như vậy, nguyên lai là con gái đã về.” Nhìn thấy Lý Minh Hiên, trên mặt Lý mẫu nhất thời hiện lên dáng tươi cười kiêu ngạo, ở trong hương xóm suốt mười dặm quanh đây, Lý Minh Hiên thi đậu nghiên cứu sinh thế nhưng vẫn trở thành nhân vật có tiền đồ điển phạm được truyền tụng.
Vì vậy làm cha mẹ của nàng, cũng luôn nhận được sự tôn kính và khen ngợi của thôn dân chung quanh.
Lôi kéo Lý Minh Hiên hỏi thăm vài câu, ánh mắt Lý mẫu lại nhìn về nhóm người của Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng, hiếu kỳ nhìn Lý Minh Hiên dò hỏi: “Con gái, những người này là ai? Là bạn học của con sao?”
Lý Minh Hiên nhanh nhẹn giới thiệu nhóm người Trương Văn Trọng với mẹ mình: “Mẹ, vị này là thầy của con, Trương Văn Trọng Trương giáo thụ, là danh gia y học vang danh trong và ngoài nước.
Mà những vị này, cũng là học trò của Trương lão sư, là đồng môn sư huynh đệ của con.”
Lý mẫu vừa nghe, liền nhanh nhẹn nhiệt tình mời mọc: “A, nguyên lai là lão sư của con gái đến nha? Những người miền núi chúng tôi, cũng không hiểu thế nào là cấp bậc lễ nghĩa, nếu có chỗ nào thất lễ, còn thỉnh lão sư tha thử nhiều hơn, không nên lấy làm phiền lòng.
Mời vào, mau mau mời vào.
Lão sư, còn có mấy cháu, mau vào trong nhà, như vậy sẽ ấm áp hơn.”
Cùng mẹ mình mòi nhóm người Trương Văn Trọng vào nhà, Lý Minh Hiên kéo tay Lý mẫu nói: “Mẹ, mẹ mau nhanh làm chút cơm nước cho tụi con đi.
Mọi người xuất phát từ sáng sớm, hiện tại đến được đây đã đói lắm rồi ạ.
Ăn xong con còn phải dẫn lão sư đến địa phương lần trước mấy tay thương nhân đã khảo sát để nhìn xem.”
Lý mẫu gật đầu đáp: “Mẹ đi làm cơm, vừa vặn mấy ngày trước ở trong rừng ngắt được một mớ rau tươi, nghe nói người thành phố rất thích ăn rau này, vậy mẹ làm cho mọi người ăn.
Con nên đón tiếp thầy giáo cùng các bạn học cho tốt, đừng để họ nghĩ người miền núi chúng ta không hiểu lễ nghĩa.”
Lý Minh Hiên hồi đáp: “Yên tâm đi mẹ, con sẽ tiếp đón họ thật tốt.”
Lý mẫu xoay người đi về phòng bếp, đi một hai bước chợt ngừng lại, hiếu kỳ hỏi: “Ai, con gái, con mới nói con muốn