Lý Minh Hiên giới thiệu Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng bọn họ cho cha nàng, lại đem chuyện đến khảo sát đất đai kể lại một phen.
Sau một phen khách sáo, Lý phụ vẻ mặt ngượng nghịu nói với Trương Văn Trọng: “Theo lý chúng tôi nên khoản đãi lão sư cùng các vị bạn học, thế nhưng hiện tại, thôn Long Hóa chúng tôi thật sự không yên ổn, thứ dơ bần kia đã tai họa không ít trẻ nhỏ, không chừng còn có thể tai họa đến các vị.
Cho nên các vị mau nhanh rời khỏi Long Hóa thôn, chờ thêm mấy ngày, thứ dơ bần kia bị diệt trừ xong, tôi và thôn trưởng sẽ tự mình đến nội thành, mời lão sư và các vị bạn học trở lại Long Hóa thôn làm khách! Tôi bảo chứng, đến lúc đó nhất định sẽ khoản đãi lão sư cùng các vị, xem như bù đắp sự thất lễ lần này của chúng tôi.”
Lý Minh Hiên nhất thời không vui, bậm đôi môi nhỏ nhắn, hơi làm nũng nói: “Cha, lão sư và các đồng môn của con mới vừa tới, sao cha lại muốn chúng tôi quay về ngay chứ? Con vốn đang dự định để cha và mọi người cùng nhau đến địa phương mà nhóm thương nhân từng khảo sát để xem đó.”
Lý phụ than thở nói: “Ai, con gái, không phải cha muốn mọi người trở về, chỉ là gần đây Long Hóa thôn chúng ta thực sự không yên ổn, chọc phải thứ dơ bần.
Cha cũng vi sợ mọi người bị thứ dơ bần kia quấn lên, thật giống như mấy đứa trẻ kia, như vậy sẽ không hay đâu.”
Lý Minh Hiên nói: “Cha, cha cũng quá mê tín đi thôi? Trên thế giới này, làm gì có yêu ma quỷ quái hay thứ dơ bần gì chứ.”
Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng liếc mắt nhìn nhau, tuy rằng không ai nói gì, thế nhưng đều hiểu rõ ý tứ của đối phương.
Trên thế giới này, có yêu ma quý quái hay không, chỉ sợ trong số những người có mặt tại đây, chỉ có hai người họ là rõ ràng nhất.
Lý phụ trừng mắt nhìn Lý Minh Hiên, làm ra thủ thế đừng lên tiếng, cần thận nói: “Hư, con gái, nói cũng không thể nói lung tung.
Nếu như không có thứ dơ bần, vì sao các học sinh đều biến thành điên khùng như vậy? Đạo sĩ đều đã nói, những bệnh trạng kia chính là bệnh điên dại, là bị thứ dơ bẳn làm u mê tâm hồn, trúng tà mà ra.”
Lý Minh Hiên cũng không sợ chút nào, nói: “Theo con nghĩ, những học sinh là bị bệnh, mà không phải trúng tà.” Nói đến đây, nàng đưa ánh mắt nhìn về phía Trương Văn Trọng, muốn nghe biết ý kiến của lão sư.
Trương Văn Trọng thoáng trầm ngâm, hướng Lý phụ nói: “Lý tiên sinh, không biết có thể đưa chúng tôi đến gặp những học sinh đó không?”
“Cái này..Lý phụ có chút do dự.
Lý Minh Hiên nhanh miệng nói: “Cha, cha còn do dự điều gì? Còn không mau dẫn mọi người đến xem những học sinh kia.
Vạn nhất bọn nhỏ bị bệnh trầm trọng nguy hiểm mà lại bộc phát nặng, nhưng bởi vì cha do dự mà làm lỡ thời cơ trị liệu tốt nhất, vậy chẳng phải cha đã vô tình gây nên tội?”
Lý mẫu ở một bên cũng xen vào khuyên nhủ: “Cha đứa nhỏ, con gái nói không phải không có lý, ông dẫn lão sư bọn họ đi xem đi.
Nói không chừng, thật đúng là có thể giúp đỡ được gì đó.
Những đứa trẻ thật sự cũng rất thương cảm.”
Lý phụ bị thuyết phục, đành gật đầu nói: “Vậy được rồi, tôi đưa mọi người đến xem mấy đứa trẻ.
Nhưng mọi người phải nên cần thận một chút, một khi cảm thấy thân thể xuất hiện bệnh trạng gì khó chịu, phải mau nhanh nói cho tôi biết, tôi sẽ để các đạo sĩ trị bệnh cho mọi người.”
Tô Hiểu Hồng cũng nhịn không được nữa, nàng bật cười khúc khích, nàng hiền nhiên cảm thấy làm như vậy là không tốt, lại nhanh tay che miệng lại, đem tiếng cười nghẹn trở lại.
Nàng làm như vậy nhưng trong lòng âm thầm nói: “Đám đạo sĩ kia, đại khái đều là những kẻ lừa gạt giang hồ, làm gì có bản lãnh thật sự? Nếu như thôn Long Hóa thật sự có thứ dơ bần, tám chúi phần mười bọn hắn sẽ nhanh chân bỏ chạy.
Muốn giở trò trước mặt ta và lão sư, có khác gì múa rìu trước cửa Lỗ Ban?”
Lý phụ không rõ Tô Hiểu Hồng đang cười chuyện gì, chỉ nghĩ nàng không tin lời minh nói, tận tình khuyên bảo giáo huấn: “Cô gái, cháu đừng không tin, trên thế giới này đúng thật là có thứ dơ bần tồn tại đó.”
Tô Hiểu Hồng sợ nhất có người lải nhải bên tai nàng, nàng vội vàng cắt đứt lời Lý phụ nói: “Lý thúc, cháu tin, cháu thật sự tin, chú nhìn thấy biểu tình vẻ mặt chân thành của cháu không? Được rồi, chú đừng nói, mau nhanh dẫn mọi người đến xem các học sinh thôi.” Cùng lúc đó, nàng nhịn không được trong lòng lầm bầm nói: “Ta tự nhiên là tin tưởng, trên thế giới này có yêu ma quỷ quái các loại tồn tại.
Bởi vì trước đó ta từng gặp qua không ít hàng thật giá thật đây.
Thậm chí ở trong nhà lão sư của ta, còn nuôi dưỡng vài con yêu quái thành tinh nữa kìa.”
Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng, cùng Lý Minh Hiên các nghiên cứu sinh đi theo sau Lý phụ rời khỏi nhà, hướng về trường Long Hóa cách đó không xa đi đến.
Vừa đi Lý phụ vừa giới thiệu: “Từ lúc trúng tà, mấy học sinh trở nên điên điên khùng khùng, có mấy đứa còn đánh người hủy vật.
Cho nên để phòng ngừa bọn trẻ nháo ra chuyện lớn, đồng thời còn để các đạo sĩ dễ dàng giúp bọn nhỏ trừ tà tiêu tai, nên thừa dịp hai ngày nghỉ, đành nhốt bọn trẻ lại bên trong trường học.”
Đường núi sau mưa tuyết rất khó đi, Lý phụ, Lý mẫu và Lý Minh Hiên đều là người miền núi, đi quen những con đường như vậy, mà Trương Văn Trọng cùng Tô Hiểu Hồng đều là người tu chân nên cũng không cảm thấy đường khó đi, chỉ có mấy nghiên cứu sinh đúng là phải chịu tội.
Nhưng lúc này bọn họ trong lòng đều đang lo lắng hai mươi mốt học sinh đang bị nhốt trong trường học, cho nên cũng bất chập tất cả, theo sát phía sau.
Dù ngẫu nhiên có người té trên mặt đất, cũng nhanh chóng đứng dậy đi về phía trước không chút chậm trễ.
Được Lý phụ dẫn đường, Trương Văn Trọng bọn họ rất nhanh đi tới trường học