“Gương đồng này là bảo bối do tổ tông tôi truyền xuống tới.
Không phải là hàng giả gì, những người này không nhìn được hàng, cũng không đại biểu cho những người khác có mắt không tròng như các người!” Người trung niên cũng không ngẩng đầu lên nói, sau đó lấy một chiếc khăn trong túi, cẩn thận cầm gương đồng trong tay lau sạch.
Những lời này của hắn, cũng đem những người bán đồ cổ giả chung quanh đắc tội.
Những người kia đều cười nhạt, châm chọc nói:
“Ai yêu, mọi người mau nghe một chút, người này còn dám nói chúng ta có mắt không tròng không nhìn được hàng.
Không phải ta nổ vói ngươi, đồ cổ qua tay ta chỉ sợ so với ngươi gặp qua còn nhiều hơn.”
“Hừ, gương đồng của ngươi, vô luận là từ tính chất, màu sắc, âm thanh xúc cảm mà nói, cũng không giống đồ cổ gì, càng giống như mới làm ra hiện nay.
Hơn nữa đồ giả này còn làm không chút chuyên nghiệp, so sánh với đồ giả thật sự, quả nhiên còn kém xa!”
“Đúng, thứ hàng giả như vậy, gạt những ông già bà già còn được, muốn gạt người trong khu đường Tây này, thật là quá ngu ngốc, múa búa trước cửa Lỗ Ban, chính là câu cách ngôn này.”
Đối mặt mấy người buôn lậu đồ cổ khiêu khích, người trung niên cũng không mờ miệng phản bác, chỉ dùng khăn tay chà lau chiếc gương đồng.
Nhưng loại thái độ hờ hững này của hắn, cũng làm những tên buôn lậu đồ cổ chung quanh càng hăng say trào phúng.
Náo nhiệt nơi này tự nhiên hấp dẫn nhiều người đứng xem.
Trong những người đứng xem, có người không rõ ngọn nguồn chuyện này, liền hỏi thăm một tên buôn đồ cổ mà mình quen biết: “Thành ca, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
Người được gọi là Thành ca, chỉ vào người trung niên, lầm bầm nói: “Còn có thể xảy ra chuyện gì? Người này cũng không biết từ đâu làm ra một chiếc gương đồng giả thấp kém, còn nói là bảo bối do tổ tông hắn truyền xuống.
Còn đưa tới cửa hàng của Trư đại sư, muốn đem hàng giả này bán cho Trư đại sư.
Trư đại sư là nhân vật gì chứ? Đó là người có “tuệ nhãn” tiếng tăm của giới đồ cổ Ung Thành chúng ta! Tự nhiên liếc mắt liền nhìn ra gương đồng là hàng giả.
Ngươi đoán, người này lúc đó đã có phản ứng gì?”
Người nọ nói: “Còn có phản ứng gì chứ? Đương nhiên là xám xịt bỏ trốn!”
Thành ca lắc đầu cười lạnh: “Xám xịt bỏ trốn? Vậy ngươi đã đoán sai! Da mặt của người ta còn dày hơn cả thành tường! Hắn không những không trốn, trái lại còn trách Trư đại sư có mắt không nhìn được kim ngọc, một mực chắc chắn hàng giả này là hàng chính phẩm.
Trư đại sư cũng xem như có lòng dạ, bị chỉ trích cũng không tức giận, trái lại còn đem những kẽ hở rõ ràng của gương đồng giải thích cho hắn nghe.
Thế nhưng mặc kệ Trư đại sư nói như thế nào, hắn vẫn một mực nói gương đồng này là hàng thật.
Cuối cùng Trư đại sư cũng nổi giận, trực tiếp đem hắn oanh ra khôi cửa hàng.
Nhưng làm kẻ khác không ngờ chính là, người này còn có mặt mũi mỗi ngày chạy tới đường Tây Ung Thành chúng ta bày hàng.”
Người vừa rồi kinh ngạc nói: “A? Còn có chuyện như vậy? Với tầm mắt của Trư đại sư, rất lợi hại đó! Ở trong Ung Thành chúng ta, cũng là số một số hai.
Nhiều năm qua chưa từng nghe nói hắn xem nhầm bất cứ thứ gì.
Người này cũng thật là, thế nào lại đem hàng giả đi gạt người chứ? Hay là muốn tiền muốn đến điên rồi?”
Thành ca cười lạnh nói: “Ai biết được, có thể thấy sắp đến năm mới, muốn gạt số tiền xem như mừng lễ a.”
Lúc Thành ca này nói chuyện, giọng nói rất lớn, những người đứng xem chung quanh đại khái đều nghe được bọn họ nói chuyện.
Mà những người không nghe được, cũng từ miệng người bên cạnh biết được việc này.
Trong khoáng thời gian ngắn, trong ánh mắt bọn họ nhìn về phía người trung niên đều lộ vẻ hèn mọn.
Đồng thời bọn họ cũng tốp năm tốp ba ghé vào cùng nhau, khe khẽ nói nhỏ.
Đề tài đàm luận đều quanh chung quanh người trung niên, mà từ đầu đến cuối, người trung niên chỉ cúi đầu chà lau chiếc gương đồng.
Trương Văn Trọng đi tới trước người hắn ngồi xổm xuống, nói: “Có thể đưa cho tôi xem chiếc gương đồng này không?”
Người trung niên không nghĩ tới ở lúc này không ngờ còn có người chịu xem chiếc gương đồng, sau một thoáng chần chờ, mới đưa gương đồng vào trong tay Trương Văn Trọng.
Cùng lúc đó, ánh mắt của hắn cũng biến thành cảnh giác, thân thể chợt căng thẳng, chỉ cần động tác của Trương Văn Trọng hơi có chút không đúng, hắn sẽ nhào tới đoạt lại chiếc gương đồng.
Trương Văn Trọng đang cầm chiếc gương đồng, lật qua lật lại quan sát.
Chiếc gương đồng trơn trượt sáng sủa, rất sạch sẽ, dù tí xíu màu đồng xanh cũng không có.
Toàn bộ gương đồng đều màu vàng kim, dưới ánh mặt trời chiếu rọi nhấp nháy lấp lánh, giống như được làm bằng vàng.
Mặt gương đồng thật sáng có thể nhìn rõ mặt người đối diện, cũng không có vẻ gì quá mức kỳ lạ.
Thế nhưng ở mặt sau gương đồng lại khắc một đồ án thái cực bát quái, ngoài ra cũng thấy không còn hoa văn trang trí nào khác.
Ngay khi Trương Văn Trọng cầm gương đồng quan sát, người chung quanh vô luận là người bán đồ cổ hay những người đứng xem, đều đang ồn ào nói:
“Đừng nhìn, nhìn gương đồng này rõ ràng đúng là hàng giả không đáng một đồng!”
“Tiểu tử, ngươi ngàn vạn lần đừng ngốc nghếch nha, người này chỉ là một tên lừa
Gạt!”
“Gương đồng này muốn trở thành đồ cổ, cũng chỉ có một biện pháp! Tìm một chỗ chôn nó xuống, sau vài trăm năm lại đào lên.”
Trương Văn Trọng ngẩng đầu nhìn người chung quanh mỉm cười, nhưng cũng không buông gương đồng trong tay, lại lặng lẽ truyền một tia linh lực vào trong đó.
Bởi vì sợ đưa vào nhiều linh lực sẽ làm gương đồng sản sinh dị tượng, làm những người chung quanh hoảng sợ, cho nên Trương Văn Trọng đưa vào tia linh lực phi thường yếu ớt.
Thế nhưng,