Trong lòng Trương Văn Trọng cũng có suy nghĩ, nếu như chỉ dùng hai mươi vạn có thể mua được một pháp bảo từ tay người trung niên này, thật sự đã quá chiếm tiện nghi của hắn, trong lòng ít nhiều gì cũng sẽ có băn khoăn.
Cho nên hắn cũng không cự tuyệt lòi thỉnh cầu của người trung niên, sương mặt mim cười nói: “Như vậy đi, chúng ta đến ngân hàng chuyến khoản cho ông trước, sau đó đi xem con trai của ông, ông yên tâm, vô luận như thế nào, tôi sẽ cạn kiệt khả năng chữa tốt cho con ông.”
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh.” Người trung niên liên tục nói tiếng tạ ơn xong, lại vừa vội vừa gấp nói: “Còn đến ngân hàng chuyển khoản gì chứ, mời trực tiếp theo tôi đi chữa bệnh cho con tôi đi.
Sở dĩ tôi quyết định bán đi bảo bối truyền gia này, cũng bởi vì kiếm tiền cho con trai chữa bệnh.
Hiện tại có bác sĩ Trương, bệnh của con trai tôi lại có hi vọng trị hết, hai mươi vạn này tôi không cần lấy đâu.”
“Vậy thì không được.” Trương Văn Trọng lắc đầu nói: “Hai trăm ngàn tôi mua gương đồng này.
Mà xem bệnh cho con ông lại là chức trách và nghĩa vụ của một bác sĩ.
Hai chuyện này, chuyện nào ra chuyện đó, cũng không thế lẫn lộn nói chung vào nhau.” Nói đến đây, hắn nhìn thấy biểu tình vội vàng lo lắng trên mặt người trung niên, liền nói thêm: “Xem ra ông đang rất lo lắng cho bệnh tình của con trai, như vậy đi, chúng ta đi xem tình huống của con trai ông trước, sau đó đến ngân hàng chuyển khoản cho ông.”
Người trung niên vốn không muốn thu số tiền này, thế nhưng bởi vì thái độ của Trương Văn Trọng quá kiên quyết, cho nên hắn chỉ đầy cõi lòng cảm kích gật đầu nói: “Vậy được rồi, làm theo lòi bác sĩ Trương vậy.
Lần này Lữ Lương tôi thiếu anh một nhân tình, ngày sau chúng tôi sẽ chắc chắn báo đáp anh!”
Trương Văn Trọng bật cười, cũng không nói thêm điều gì, chỉ gật đầu: “Chúng ta đi thôi.”
“Được, được, đi, chúng ta đi.” Người trung niên gật đầu đáp, nhanh đẩy chiếc xe đạp kiểu cũ, theo Trương Văn Trọng rời đi khỏi đường Tây Ung Thành.
Những người chung quanh khe khẽ nói nhỏ, vẫn chưa từng dừng lại.
Lúc này thấy hai người phải đi, thanh âm của bọn họ càng lớn hơn:
“Không nghĩ tói, thực sự là không nghĩ tới.
Một kiện hàng giả thấp kém như vậy cũng có người chịu mua, còn mua tới hai mươi vạn, sớm biết như vậy, ta cũng đến chỗ làm đồ giả kiếm một chút hàng giả đem về bán lấy lòi.”
“Loại người nhiều tiền nhưng ngu ngốc này chi có thể gặp mà không thể cầu, nếu như ngươi đi làm hàng già, chì sợ bồi vốn mà không hồi tiền đâu.”
“Ai, các ngươi nói, hai người này có phải cùng một bọn hay không? Đang diễn xuất gạt chúng ta, muốn cho chúng ta bị lừa, tin tường thứ hàng giả đó thật là đồ cổ?”
“Nói không chừng, dù sao người có đầu óc bình thường một chút cũng sẽ không bỏ ra hai mươi vạn đồng mua loại hàng giả thô ráp như vậy! Bất quá bọn hắn thật đúng là ngây thơ, cho rằng diễn xuất như vậy có thể làm chúng ta tin tưởng, thật khi dễ chúng ta là kẻ ngu si sao?”
Trương Văn Trọng và Lữ Lương cũng không để ý lời nghị luận của những người chung quanh, chi đi ra khỏi đường Tây Ung Thành.
Vào lúc này, có một nam tử khoảng bốn mươi tuổi, từ trong một tiệm đồ cổ bên đường bước nhanh ra, vội vã hô: “Chờ một chút, vị tiểu huynh đệ kia, xin chờ chốc lát.”
Trương Văn Trọng dừng chân lại, xoay người vẻ mặt khó hiểu hỏi: “ông đang gọi tôi sao? Có chuyện gì không?”
Người từ trong tiệm đồ cổ chạy ra, chỉ vào gương đồng trong tay Trương Văn Trọng, thở hổn hển nói: “Có thể nhường lại gương đồng trong tay anh cho tôi không? Tôi ra một triệu!”
Một triệu?
Người này vừa nói ra khôi miệng, mọi người xem náo nhiệt chung quanh liền ồ lên một mảnh.
Ngay vừa rồi, bọn họ còn nói Trương Văn Trọng là kè ngu si, tìm hai mươi vạn mua một món hàng giả thô ráp.
Nhưng không có nghĩ đến, lúc này lại có người nhảy ra, chịu bỏ một triệu để mua hàng giả này.
“Một triệu? Ta không có nghe lầm nha? Không ngờ còn có người chịu vì hàng giả này ra tiền? Lại là một triệu? Ta nói, người này không phải là một kẻ ngu si đi?”
“Trời ạ, đây đến tột cùng là bọn hắn choáng váng, hay ta điên rồi?”
“Không phải do ta không rõ, mà thế giới này thực sự biến quá nhanh.”
“Hay người này cũng chung một bọn, đang diễn kịch gạt chúng ta?”
Trong lúc mọi người còn đang khiếp sợ suy đoán, nhưng cũng có người nhận ra thân phận của “kẻ ngu si” ra giá một triệu kia, nhất thời nói: “ôi, người này là Viên tiên sinh, là danh nhân giới đồ cổ của Ung Thành chúng ta! Uy vọng và danh tiếng của hắn, thậm chí còn cao hơn “tuệ nhãn” Trư đại sư của đường Tây Ung Thành chúng ta! Sao hắn lại dám ra một triệu để mua hàng giả này? Lẽ nào hắn cũng trông nhầm hay sao?”
“Viên tiên sinh lành nghề nhất chính là cổ đồng, làm sao hắn lại trông nhầm được? Theo tôi thấy, gương đồng bị “tuệ nhãn” Trư đại sư xem kia, không chừng thật đúng là kiện bảo bối! Nhìn xem, chì mói vài phút, giá trị của nó từ hai trăm naàn lên tói một triệu, đã vượt lên gấp năm lần! Ai, sao ta lại không chịu bỏ tiền mua sương đồng này tnrớc chứ? Thực sự là hối hận chết ta rồi!”
Trong khoảng thời gian ngắn, những người xem náo nhiệt chung quanh bật người liền chuyển biến một trăm tám mươi độ, từ ban đầu trào phúng, hoài nghi, biến thành ước ao hối hận như hiện tại.
Mà ngay khi bọn họ đang nghị luận, Trư đại sư trước đó nhận định gương đồng là hàng giả, cũng từ trong cửa hàng đi ra, tói bên cạnh Viên tiên sinh, vẻ mặt kinh nghi hỏi: “Viên ca, vói tầm mắt của anh, hẳn là nhìn ra được gương Đồng này là đồ giả.
Hơn nữa còn là loại hàng giả thô ráp, sao anh lại ra một triệu để mua nó?”
“Hàng giả?” Viên tiên sinh lắc đầu, đè thập thanh âm nói: “Lão Trư, lần này anh đã xem lầm rồi.
Khi người này lấy ra gương đồng, tôi cũng đã chú ý.
Chỉ tiếc bị người thanh niên này nhanh chân đến trước.
Gương đồng này tuy nhìn qua giống như hàng giả, nhưng anh tỉ mỉ quan sát một phen, sẽ phát hiện nó là hàng chính phẩm, còn là chân phẩm lưu truyền