“Đây là cô bạn thân của mình, nàng tên Lâm Xảo.” Diệp Chân vội vàng giới thiệu cho Trương Văn Trọng.
Theo sau lại nhìn Lâm Xảo ngồi ở trên ghế salon nói: “Xảo nhi, mình đưa Trương đồng học tới rồi nè! Cậu tự khai triệu chứng bệnh trạng cho hắn nghe đi.
Lấy y thuật của hắn, chắc là sẽ có cách giúp cậu đó.”
“Lâm tiểu thư, xin chào.” Trương Văn Trọng khách khí nói.
“Trương tiên sinh..., chào anh.” Lâm Xảo thần sắc có vẻ không quá tự nhiên, tựa như muốn lảng tránh ánh mắt của Trương Văn Trọng.
Thấy tình cảnh này Diệp Chân vội vàng nói: “Trương đồng học, bạn đừng để bụng nha.
Xảo nhi đối với tất cả đàn ông đều nhút nhát như vậy, cũng không phải chỉ nhắm vào một mình bạn đâu.
Tốt lắm, bạn mau ngồi xuống đi, mình đi pha trà cho hai người.”
Mặc dù có Diệp Chân dàn xếp, thế nhưng bầu không khí trong phòng lại vẫn vì phản ứng quái dị của Lâm Xảo, mà trở nên ngượng ngùng.
Lúc sau, Diệp Chân đem một ly trà nóng hổi mang ra giao vào trong tay Trương Văn Trọng.
Nhấm nháp ly trà xong, Trương Văn Trọng mới nói: “Đây là Nga Mi Tuyết sao? Trà rất ngon.”
Diệp Chân cười: “Đúng vậy đây là trà Nga Mi Tuyết.
Trương đồng học cũng thích uống trà ư? Vậy ngày mai mình sẽ tặng Trương đồng học mấy lạng nhé.
Dù sao minh cũng không biết uống trà để ở nhà thật là lãng phí.”
Trương Văn Trọng nói: “Một khi đã như vậy tôi đây cũng không khách khí đâu.”
Cùng Diệp Chân nói vài câu chuyện phiếm xong.
Rốt cuộc bầu không khí ngượng ngùng trong căn phòng cũng hòa dịu đi ít nhiều.
Đồng thời, tâm tình khẩn trương của Lâm Xảo cũng tạm thời bình ổn trở lại.
Đến tận lúc này, Trương Văn Trọng mới nhìn nàng hỏi: “Lâm tiểu thư, nghe Diệp Chân nói, cô mắc phải một căn bệnh quái dị ư? Chẳng hay, cô cảm thấy không thoải mái ở đâu?”
“Tôi....” Lâm Xảo há miệng thở dốc, trên khuôn mặt tái nhợt thoáng hiện ra một nét thẹn thùng.
Ậm ừ hồi lâu sau mà nàng vẫn không chịu nói ra nguyên nhân.
Diệp Chân biết rõ tình huống của nàng, cho nên vội vàng khuyên nhủ: “Xảo nhi, đây không phải lúc cậu thẹn thùng đâu.
Trương đồng học là bác sĩ nối tiếng trong nước, chuyên gia y học.
Nói không chừng, căn bệnh của cậu, hắn lại có biện pháp chữa trị thì sao? Hơn nữa, chẳng phải trước kia cậu đã đi khám rất nhiều bác sĩ rồi mà, như thế nào những lần đó không thẹn thùng khẩn trương đây?”
“Những bác sĩ trước kia khám bệnh cho tớ đều là phụ nữ lớn tuổi ”
Lâm Xảo Nhỏ giọng than thở một câu, nhưng nàng biết lời của Diệp Chân nói rất đúng.
Cho nên, thở sâu vài nhịp, điều chỉnh tâm tình của mình xong, cuối cùng nàng liền đem căn bệnh quái dị hành hạ mình, kể ra.
“Tôi cũng không biết tại sao mình lại như vậy.
Từ hai năm trước trở đi, cơ thể của tôi rơi vào một loại trạng thái hưng phấn cực độ, chỉ cần gặp chút gì đó kích thích, cho dù ngồi xe xóc nảy, cũng đều khiến cho tôi đạt tới cao trào ở trong nháy mắt...” Lâm Xảo thần tinh đỏ bừng, dùng thanh âm vo ve như muỗi kêu, kể ra bệnh trạng của mình.
Vừa nói dứt lời, nước mắt cũng theo vành mi của nàng tràn ra, thanh âm nghẹn ngào nói: “Tôi chưa từng có kinh nghiệm ở trên phương diện kia.
Thế nhưng hai năm qua đối với tôi thật khó khăn, mỗi ngày số lần cao trào xuất hiện đều hơn mấy chục lần.
Bất kể đang ở đâu, gặp phải tình cảnh kích thích hay vui mừng quá độ tôi đều có Tình Trạng này làm cho tôi thường xuyên bị thất thố trước mặt mọi người.
Công việc ngày trước của tôi, cũng vì căn bệnh này mà phải vứt bỏ.”
“Bác sĩ Trương, anh là danh y được ca tụng khắp nơi, anh nhất định là biết, căn bệnh tôi đang mắc phải là bệnh tình gì đúng không? Van cầu anh, cứu tôi đi! Tôi sắp bị phát điên vì sự tra tấn của quái bệnh này rồi.
Loại tra tấn này không chỉ trên thân thể, mà còn tổn hại tinh thần.
Có không ít người quen biết tôi, đều nói tôi là một dâm phụ.
Nhưng từ trước đến nay, tôi đã có bạn trai đâu.” Nói dứt lời, Lâm Xảo cũng không nhịn nổi nữa, hai tay bụm mặt, ô ô khóc rống lên.
Diệp Chân vội vàng ôm nàng vào trong lòng, vỗ về an ủi nói: “Được rồi, Xảo nhi đừng khóc nữa.
Tớ biết hai năm qua cậu phải hứng chịu bao nhiêu ủy khuất rồi.
Yên tâm đi, Trương đồng học nhất định sẽ có cách chữa khỏi quái bệnh này cho cậu.”
Nào ai biết, Lâm Xảo thế nhưng thần tình lại ửng hồng, đẩy Diệp Chân sang một bên, ù ù cạc cạc chạy về phía nhà wc.
Diệp Chân nhất thời xấu hổ đỏ mặt, nàng cũng kinh ngạc nói: “Không phải chứ....Chỉ mới như vậy mà đã đạt cao trào sao?”
Không thể nghi ngờ, cái ôm vừa rồi kia của Diệp Chân, đã khiến cho Lâm Xảo lên đỉnh ngay tức thì.
Nhân dịp Lâm Xảo đi wc, Diệp Chân nhìn Trương Văn Trọng nhỏ giọng dò hỏi: “Thế nào, Trương đồng học, bạn đối với quái bệnh của Lâm Xảo, đã từng trông thấy qua chưa? Và có thể chữa trị được cho cô ấy không?”
Trương Văn Trọng trầm ngâm một lúc sau, mới nói: “Theo Lâm Xảo miêu tả bệnh trạng, thì căn bệnh cô ấy mắc phải có tên gọi là Chứng Rối Loạn Xung Động Và Thói Quen.
Loại bệnh này cực kì hiếm thấy, nguyên nhân mắc bệnh đến nay vẫn chưa được Xác minh cụ thể.
Các chuyên gia cho rằng đây là do hệ thần kinh gặp vấn đề, nhưng cũng có ý kiến trái ngược, nói đây là do bộ phận sinh dục gặp vấn đề.
Hơn nữa, xem tư liệu nghiên cứu nhằm để trị liệu căn bệnh này, tựa hồ là chưa có phương pháp nào chắc chắn cả.”
“Hả?” Diệp Chân nghe vậy cả kinh, theo sau vội vàng bịt miệng lại, sợ Lâm Xảo ở trong nhà vệ sinh nghe thấy.
Nàng liền hạ bớt thanh âm, thần tinh lo lắng hỏi: “Vậy chẳng phải, bệnh tình của Lâm Xảo sẽ không thể chữa khỏi được ư? Suốt cuộc đời, nàng sẽ bị căn bệnh quái ác này tra tấn sao?”
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: ‘Tất cả mọi chuyện, đều phải chờ cô ấy đi ra.
Tôi bắt mạch cho cô ấy xong mới dám khẳng định.
Bất quá, bạn hãy yên