Trương Văn Trọng cũng không bởi vì Lâm Xảo phát ra tiếng rên rỉ mê hoặc mà chậm lại lực đạo, trái lại càng tăng thêm lực đạo kích thích, để tiếng rên rỉ của Lâm Xảo càng phát lên cao vút.
Loại phương pháp trị liệu này của hắn, chính là dùng cơ sở âm thanh bắt đầu lấy độc trị độc.
Diệp Chân đứng bên cạnh gương mặt đỏ tận mang tai, đứng không được ngồi cũng không xong, nhịn không được trong lòng nói thầm: “Tiểu ni từ Xảo nhi này, cũng không biết kêu nhỏ giọng một chút.
Thanh âm lớn như vậy, chỉ sợ bên ngoài phòng cũng có thể nghe thấy.
Cũng không biết khi hàng xóm nghe được thanh âm sẽ có cảm tưởng như thế nào? Hay là hiểu lầm mình đang ở trong nhà làm chuyện gì đi.” Nghĩ tới đây, nàng nhịn không được liếc mắt nhìn Trương Văn Trọng.
Thấy thần sắc hắn không chút thay đổi đang chăm chú hành châm cho Lâm Xảo, đã lặng yên thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng nhịn không được có chút tiếc nuối.
Kỳ thực Lâm Xảo cũng biết, tiếng rên rỉ lớn tiếng của mình ảnh hưởng thật không tốt, nàng cũng không muốn như vậy.
Thế nhưng cao trào từng đợt cuốn đến, làm cho nàng khó có thể chịu nổi, nàng xấu hổ không chịu được, thậm chí còn muốn chết đi cho rồi.
Chỉ bởi vì toàn thân không còn chút sức lực nào, hơn nữa Trương Văn Trọng lại giữ chặt nên nàng không thể lộn xộn giãy dụa.
Rơi vào đường cùng, nàng chỉ đành ôm tấm đệm trên sô pha vào lòng, hai gò má ửng hồng ngượng ngùng, chôn chặt trong tấm đệm không dám ngẩng lên.
Trương Văn Trọng hành châm, giằng co nửa giờ mới kết thúc.
Trong khoảng nửa giờ ngắn ngủi, Lâm Xảo rên rỉ liên tục, đã rên tới mức khan cả tiếng.
Đây cũng không lạ được nàng, đổi lại là người nào khác, trong nửa giờ đạt tới hơn mười ba lần cao trào đều sẽ giống như vậy.
Khi Trương Văn Trọng nhổ ngân châm đâm tại huyệt Thái Khuê ra, thì cả người nàng đều xụi lơ trên sô pha, thần tình uể oải mà đờ dại.
Bên dưới thân thể nàng, bộ váy công sở và sô pha đã bị chất dịch chảy ra khi đạt cao trào làm ướt, giống như là nước tiểu.
Diệp Chân mặt đỏ tận mang tai nhìn thấy Trương Văn Trọng thu lại hộp ngân châm, nhanh miệng hỏi: “Trương đồng học, trị liệu hoàn tất rồi sao? Bệnh của Xảo nhi cứ như vậy trị liệu xong ư?”
Nàng hỏi như vậy cũng không phải hoài nghi y thuật của Trương Văn Trọng, chỉ bởi vì trước đó Lâm Xảo từng đi khám danh y, đủ loại phương thức trị liệu cũng đều nếm thử qua, nhưng không hề nhìn thấy có hiệu quả.
Hiện tại Trương Văn Trọng chỉ dùng ngân châm đâm một chút vào mắt cá chân Lâm Xảo thì đã xong, thảo nào Diệp Chân ngạc nhiên và mê man không giải thích được.
Lâm Xảo nằm trên sô pha vô lực thở dốc, tuy rằng không còn khí lực nói chuyện, nhưng cũng đưa ánh mắt như ý hỏi nhìn về phía hắn.
Trương Văn Trọng mỉm cười giải thích: “Tôi vừa dùng phương pháp châm viêm, thay Lâm tiểu thư điều chỉnh cơ năng âm dương trong cơ thể, để thận âm có thể sinh sôi, để chế ước tượng hỏa quá nhiều trong cơ thể, do đó để âm dương trong cơ thể cô ấy sẽ khôi phục lại bình thường.
Mà bệnh của cô ấy cũng không phải một lần châm viêm là có thể khỏe lại.
Tôi còn phải viết một đơn thuốc Đông y, chỉ cần cô ấy theo đúng lời căn dặn, kiên trì uống thuốc, đại khái sau nửa tháng, bệnh này sẽ trị dứt điểm.
Mà hiện tại, sau lần hành châm này của tôi, bệnh tình của cô ấy cũng thuyên giảm đáng kể.
Những kích thích bình thường sẽ không phát sinh cao trào nữa.”
“Như vậy tốt, như vậy tốt.” Diệp Chân thở dài một hơi, đối với lời Trương Văn Trọng nói, nàng nguyện ý tin tưởng.
Trong ánh mắt Lâm Xảo lộ vẻ kích động cùng cảm kích, đương nhiên cũng ngượng ngùng nhè nhẹ.
Dù sao, ở trước mặt một người đàn ông xa lạ đạt được mười lấy lần cao trào, vô luận đổi lại là ai, dù tính cách có rộng rãi phóng khoáng cỡ nào, chỉ sợ cũng phải ngượng ngùng khẩn trương ah?
Trương Văn Trọng để Diệp Chân tìm tới giấy bút, viết tám loại dược vị: Hoàng Phách, Tử Mâu, Quy Bản, Hoa Phán, Thục Địa Hoàng, cẩu Kỷ, Soa Huỳnh Nhục và Lộc Giao, lại phân phó nói: “Thuốc này mỗi ngày uống ba lần, mỗi ngày một chén, dùng liên tục nửa tháng, không được ngưng ngày nào.
Mặt khác ở phương diện ăn uống cũng phải chú ý nhiều, không được ăn loại thức ăn cay nóng, ăn nhiều thức ăn nhẹ và lạnh.
Bình thường cũng phải chú ý nghỉ ngơi, ngàn vạn lần không nên thức đêm.”
“Cảm tạ bác sĩ Trương.” Lúc này Lâm Xảo đã khôi phục lại tinh thần và khí lực, miễn cưỡng ngồi dậy cảm tạ Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng xua tay nói: “Không cần nói lời cảm tạ, cô nằm nghỉ ngơi thêm một lát, trước khi khôi phục lại tinh lực chớ miễn cưỡng lộn xộn, miễn cho hao tổn chính khí trong cơ thể, lại sinh thêm bệnh khác.”
“Dạ.” Lâm Xảo đáp, lại theo lời nằm trở xuống sô pha.
Trương Văn Trọng lại nói với Diệp Chân: “Đồng học, tôi cáo từ trước, nếu có chuyện gi thì cứ gọi điện thoại cho tôi.” Dứt lời hắn xoay người muốn đi.
Diệp Chân nhanh miệng nói: “Để mình tiễn bạn, thuận tiện đi bốc thuốc cho Lâm Xảo luôn.” Sau đó lại nhìn Lâm Xảo nói: “Xảo nhi, tớ sẽ về nhanh thôi, có chuyện gì thì cậu gọi điện cho mình nhé.”
Lâm Xảo biết tâm tư của nàng, vừa nhìn nàng lại nhìn Trương Văn Trọng, mỉm cười gật đầu nói: “Cậu đi đi, tối nay về cũng không sao, tớ ngủ một chút ở sô pha cũng được.”
Diệp Chân bị xem thấu tâm tư, trên mặt hiện lên vẻ e thẹn, nhưng nàng cũng không nói thêm điều gi, cầm phương thuốc trong tay Trương Văn Trọng, lại cùng hắn rời khỏi nhà.
Làm Trương Văn Trọng và Diệp Chân thật sự không ngờ chính là, khi bọn họ ra khỏi nhà, bên ngoài hành lang nhỏ đã đứng nhiều người.
Mặc dù Trương Văn Trọng không nhận ra những người này, nhưng Diệp Chân thì nhận thức.
Những người này đều là hàng xóm của nàng, hiển nhiên bọn họ bị tiếng rên rỉ quá lớn của Lâm Xảo kinh động đi ra ngoài xem.
Khi nhìn thấy Trương Văn Trọng và Diệp Chân từ trong nhà cùng đi ra, trên mặt những người hàng xóm đều toát ra biểu tình chợt hiểu, còn có mấy người ghé đầu thì thầm, Diệp Chân lại đỏ bừng mặt, hiển nhiên đã biết hàng xóm chung quanh đã hiểu lầm quan hệ giữa hai người họ.
Trong đó còn có một người hàng xóm quen thuộc vói Diệp Chân, vừa cười vừa nói: “Diệp Chân, vị này là bạn trai của cô sao? Sao không giới thiệu với chúng tôi?”
Diệp Chân nhất