Vưu Giai đột nhiên bừng tỉnh từ trong cơn mộng mị, nàng chậm rãi ngồi dậy ngắm nhìn bốn phía.
Phát hiện mình vẫn đang ở trong khách sạn.
Ngoại trừ nàng, trong phòng không có một ai.
Ngây ngốc chốc lát, theo sau nàng phun ra một ngụm hương khí, thầm nói: “Hóa ra là ta đang nằm mơ...”
Hồi tưởng lại những chuyện đã trải qua trong mộng cảnh.
Vưu Giai rõ ràng vô cùng kinh ngạc.
“Sao tự dưng ta lại có một giấc mơ cổ quái như vậy nhỉ?” Một bên hồi tưởng, một bên Vưu Giai lắc đầu cười khổ.
Ngay lúc này, một chuỗi thanh âm gõ cửa vang lên: “Vưu tiểu thư, cô đã tỉnh ngủ chưa?”
“Ai?” Vưu Giai cảm giác cái thanh âm kia dường như rất quen tại.
Hẳn là đã từng nghe qua ở đâu đó rồi.
Thanh âm quen thuộc lần thứ hai vang lên: “Tôi là Trần Hi! Phụng mệnh tông chủ canh gác ở đây.
Trước khi tông chủ đi, ngài đã căn dặn, nếu cô cần gì, thì hãy phân phó cho tôi đi làm.”
“Trần Hi....?” Trong đầu Vưu Giai lập tức hiện ra khuôn mặt của Trần Hi.
Điều này không khỏi làm cho nàng ngây ra.
Theo sau nhỏ giọng kinh hô: “Chẳng lẽ vừa rồi ta không phải nằm mộng ư? Hết thảy đều là sự thật sao?”
Vưu Giai vội vàng bước xuống giường.
Trong lúc ra mở cửa, thì phát hiện cánh cửa đã được thay mới rồi.
Điều này làm cho nàng càng thêm tin tưởng, hết thảy mọi chuyện trải qua trước đó, đều không phải là nàng nằm mơ.
Sau khi đẩy cửa, Vưu Giai liền trông thấy Trần Hi đang cung kính đứng ở bên ngoài.
Đồng thời còn có thêm cả Trần Nhàn vừa mới tới nữa.
Hai chị em Trần Nhàn, Trần Hi nhất tề khom lưng nói: “Bái kiến Vưu Giai tỷ.”
Tại hai người bọn họ xem ra, sớm muộn gì Vưu Giai cũng sẽ trở thành vợ của Trương Văn Trọng, cũng chính là chủ mẫu của bọn họ.
Cho nên thái độ rất cung kính, không dám lãnh đạm.
Trông thấy Trần Nhàn, Vưu Giai kinh ngạc nói: ‘Tôi nhận ra cô....Cô chính là bác sĩ tại phòng y tế của trường đại học Ung Thành.
Chẳng lẽ cô cũng không phải người thường hay sao?”
Trần Nhàn cung kính hồi đáp: Nhờ hồng phúc của tông chủ.
Tôi đã may mắn trở thành Tu Chân giả!”
“Tu Chân giả? Nói vậy, Trọng ca cũng là Tu Chân giả sao?” Bỗng dưng Vưu Giai nhớ tới lời Trương Văn Trọng hứa hẹn trước đó.
Liền vội vàng hỏi: “À, đúng rồi! Trọng ca đâu? Sao không trông thấy anh ấy đâu cả.”
Trần Hi hồi đáp: “Tông chủ nói Mộng Ma xuất hiện ở đây, cũng không phải chỉ có một mình.
Hẳn là vẫn còn đồng đảng ẩn trốn xung quanh.
Cho nên hiện giờ ngài ấy đang truy tung đồng đảng của Mộng Ma! Vưu tiểu thư, xin cô yên tâm, tông chủ nhất định sẽ bình an trở về.”
Hồi tưởng đến tràng diện ở trong thế giới mộng cảnh.
Cái khí thế oai hùng ngút trời kia của Trương Văn Trọng, nỗi lo lắng trong lòng Vưu Giai cũng thuyên giảm đi vài phần.
Khẽ thở dài một hơi, nàng lại nhớ tới người nhà đang hôn mê.
Tuy rằng Mộng Ma đã bị Trương Văn Trọng tiêu diệt, nhưng lại không biết tỉnh huống của mọi người như thế nào rồi.
Trần Nhàn theo sắc mặt của Vưu Giai cũng đoán ra nàng đang lo lắng chuyện gì.
Không đợi Vưu Giai mở miệng hỏi, liền chủ động nói: “Vưu tiểu thư, cô yên tâm! Người nhà họ Vưu đều không xảy ra chuyện gì cả.
Hiện giờ còn sớm, cô hãy nghỉ ngơi thêm đi nhé!”
“Ưm.” Sau khi nghe nói người nhà của mình không có việc gì.
Vưu Giai thở phào một hơi nhẹ nhỏm, xoay người trở lại phòng.
Thế nhưng nàng không sao ngủ được.
Đành phải bước ra cửa sổ, ngắm nhìn bóng đêm mông lung, nhẹ giọng nỉ non: “Thật không ngờ....Trọng ca lại là tu chân giả, đi theo con đường tiên đạo.”
Cứ như vậy cả người nàng chìm vào trong suy tư.
Trong một căn nhà ở tiểu khu dân cư nghèo, tại huyện Ẩn Ngạc.
Trương Hạo nằm ngã sõng soài trên mặt đất, mặc dù nhịp tim vẫn đập, nhưng lúc này hắn đã mất đi ý thức, hoàn toàn trở thành một người thực vật.
Đứng ở bên cạnh hắn, là cô gái tịnh lệ, đã cho hắn sức mạnh Mộng Ma.
Nhấc chân lên đá cho Trương Hạo một cái, cô gái tịnh lệ bĩu môi: “Hừ, cái đồ vô dụng! Bị Trương Văn Trọng đánh bại trong thế giới mộng cảnh thì cũng đành.
Thế nhưng ngay cả thần thức đều không thể chạy thoát nổi.”
Cô gái tịnh lệ ngẩng đầu, nhìn về phương hướng của khách sạn, vẻ mặt chợt lạnh băng: “Đúng như Mị Nương nói! Trương Văn Trọng này không thể khinh thường được.
Tu vi của hắn thăng tiến cực nhanh, hơn nữa còn ba bốn lần phá hủy chuyện tốt của chúng ta.
Hiện giờ sáng lập Phong Sơn phái ở huyện Ẩn Ngạc, nếu còn để mặc cho hắn phát triển, chỉ sợ rất nhanh sẽ trở thành mối họa tâm phúc của chúng ta....”
Cô gái tịnh lệ đột nhiên nhớ tới một việc, đôi mày liễu nhất thời chau lại: “Trương Văn Trọng sáng lập Phong Sơn phái ở huyện Ẩn Ngạc.
Chẳng lẽ hắn đã nghe được phong thanh về tin tức kia sao? Bất hảo! Tất phải mau chóng giải quyết hắn.
Nhưng Hiện giờ ta đang dưỡng thương Xem ra, ta phải tìm mấy người khác trợ giúp giải Quyết mối họa này!”
Giờ khắc này nàng cũng Chẳng thẻm quản tới Trương Hạo, đang rơi vào cảnh đời sống thực vật.
Mà xoay người đẩy cửa bước ra.
Nương theo bóng đêm che giấu, dùng tốc độ linh hoạt như quỷ mị, chạy thẳng đến hướng thị trấn.
Ngay khi nàng vừa chạy ra khỏi khu dân cư thưa thớt.
Thì đột nhiên lại cảm thấy, linh khí ở trong trời đất có điểm không thích hợp.
“Sao lại thế này?”
Ngay khi trong đầu nàng xuất hiện nghi vấn.
Thì ánh trăng trên cao, đột nhiên hóa thành cự xà nháy mắt quấn quanh ở trên người nàng.
Đem nàng gắt gao trói chặt.
“Đây là thuật pháp gì? Cư nhiên lại có thể điều khiển ánh trăng?” Cô gái tịnh lệ hoảng hốt nghĩ thầm.
Hiển nhiên nàng đã biết, Trương Văn Trọng đang đuổi theo tới, cho nên Chẳng cần che giấu thêm nữa, mà nhanh chóng thúc