Trong lúc tiến hành chẩn mạch, Trương Văn Trọng đã âm thầm trút một tia linh lực vào trong cơ thể của Chương Nghiễm Minh.
Theo máu huyết tuần hoàn lưu chuyển, tiến sâu vào trong mỗi tấc da thịt nội tạng để kiểm tra tình huống.
Thông qua lần kiểm tra này, Trương Văn Trọng phát hiện, ở trong cơ thể của Chương Nghiễm Minh còn sót lại vài tia độc tố.
Nguyên nhân bệnh trạng, đúng là do những tia độc tố này, đang không ngừng tàn phá tế bào ở trong cơ thế hắn.
Cho nên mới tạo thành những vết thương lở loét từ trong ra ngoài.
Nhưng tạm thời Trương Văn Trọng còn chưa dám khẳng định, loại tia độc này, rốt cuộc phóng thích ra từ trong khoáng thạch, hay là từ đâu.
Trước mắt, điều duy nhất hắn có thể xác định chính là, loại khoáng thạch này tuyệt đối không phải bình thường, tám chín phần mười sẽ liên quan đến linh tài liệu!
Từ biểu hiện bên ngoài của Phiến Lục, ông chủ quặng nhôm, rất có thể hắn đã biết trong khu vực khai thác mỏ, có khoáng thạch ẩn chứa loại tia độc này! Vậy thì xem ra, coi như hắn không phải người đại diện cho môn phái tu chân ở thế tục, thì cũng sẽ có quan hệ với một số môn phái tu chân nào đó.
Kì thật, từ lúc Trần Hi kể rằng, Phiến Lục dựa vào sức của mình, cùng Trần gia đối kháng hơn mười năm qua.
Thì Trương Văn Trọng đã hoài nghi sau lưng kẻ này có môn phái tu chân làm điểm dựa.
Dù sao, kể cả trước kia, Trần gia dù gì cũng là võ học thế gia, có mối quan hệ tích góp chặt chẽ từ trăm năm trước.
Đối với người bình thường, cho dù phát triển mạnh mẽ tới nhường nào, cũng không thể đối chọi lại với thế gia võ học trong vòng mười năm đi?
Xem ra, đối thủ lần này, tám chín phần mười, chỉ có thể là môn phái tu chân mà thôi!
Ngay khi Trương Văn Trọng miên man suy tính, thì vợ của Chương Nghiễm Minh cũng không kiềm chế nổi cơn tò mỏ, cẩn thận dò hỏi: “Thế nào rồi, bác sĩ Trương, bệnh tình của chồng tôi, có thể chữa trị được hay không?”
Lúc này lên tiếng dò hỏi, thì Chương Nghiễm Minh cũng mở lớn hai mắt, thần tình chờ mong nhìn Trương Văn Trọng.
Hi vọng sẽ nghe được một cái tin tức tốt lành.
Mặc dù tạm thời còn chưa biết nguồn gốc của tia độc này phát ra từ đâu.
Và thành phần của nó như thế nào.
Nhưng Trương Văn Trọng vẫn tin tưởng, mình sẽ có biện pháp để trung hòa hàm lượng độc tố, hóa giải nó.
Bởi vậy, sau khi nghe vợ Chương Nghiêm Minh dò hỏi, đồng thời quan sát thấy vẻ mặt khẩn trương của đôi vợ chồng khốn khổ.
Hắn liền ngẩng cao đầu, mỉm cười trấn an nói: “Yên tâm, tôi nắm chắc có thể chữa khỏi căn bệnh này cho Chương tiên sinh!”
“Vậy thì tốt quá, lão Chương, anh được cứu rồi.., được cứu rồi...” Vợ Chương Nghiễm Minh phi thường kích động, nấc nghẹn một tiếng rồi khóc rống lên.
Từ ngày ông xã Chương Nghiễm Minh đổ bệnh, nàng luôn luôn phải sống trong căng thẳng tột đỉnh.
Mặc dù biểu hiện ra ngoài vô cùng kiên cường, nhưng sau mỗi đêm dài tĩnh lặng, nàng đều trốn ở góc phòng âm thầm khóc than.
Mà lúc này, nghe thấy Trương Văn Trọng nói rằng, hắn có thể chữa khỏi bệnh hoạn cho Chương Nghiễm Minh, nhất thời bao nhiêu phiền não sầu khổ đều tuôn trào ra theo hai hàng nước mắt.
Đồng dạng, Chương Nghiễm Minh cũng kích động không kém vợ mình bao nhiêu.
Vừa lúc đó, Trần Hi bê hai khay sữa, cùng một túi lớn thức ăn chín trở về.
Trương Văn Trọng thấy hắn, liền ngoảnh mặt nhìn vợ chồng Chương Nghiễm Minh phân phó: “Hai vị ăn cơm trước đi.
Chờ sau khi ăn xong, tôi mới chữa bệnh! À phải rồi, nhà hai người có giấy bút không? Cho tôi mượn dùng chút.”
“Không.., có...” Vợ Chương Nghiễm Minh xấu hổ, nói: “Tôi sẽ chạy sang mượn hàng xóm về.”
Dứt lời, nàng liền chạy sang bên hàng xóm mượn tạm giấy bút.
Trương Văn Trọng nhận giấy bút xong, liền chăm chú viết: “Hoàng Kì, Đàng Sâm, Bạch Thuật, Đương Quy, Thăng Ma.
Sài Hồ, Long Não..., khoảng hơn mười vị thuốc Đông Y”.
Đây là bài thuốc bổ trung ích khí, có tác dụng điều dưỡng âm dương trong nội thể.
Bất quá, phương thuốc này chỉ là biện pháp tạm thời mà thôi.
Sau khi viết xong, Trương Văn Trọng đem tờ giấy giao cho Trần Hi, cẩn thận nói: “Cậu đi tìm một hiệu thuốc quanh đây.
Dựa theo tờ giấy này mà bốc thuốc nhé!”
“Tuân lệnh.” Trần Hi tiếp nhận tờ giấy, nhanh chóng xoay người rời đi.
Nhân lúc rảnh rỗi, Trương Văn Trọng hỏi thăm Chương Nghiễm Minh về tình huống ở bên trong mỏ quặng.
Để xem với kinh nghiệm của hắn, có đoán ra được khoáng thạch ẩn chứa tia độc kia, đến tột cùng là cái dạng linh tài gì không? Đáng tiếc, Chương Nghiễm Minh chỉ là công nhân thợ mỏ phổ thông, bình thường chỉ biết mài miết làm việc.
Đối với những chuyện khác, đều không quan tâm.
Bất quá, hắn vẫn tiết lộ cho Trương Văn Trọng nghe một chút manh mối: “Cách tuần một lần, Phiến Lục sẽ dẫn tới một nhóm người lạ mặt tới mỏ quặng.
Cũng ở trước cửa hầm mỏ đi tới đi lui,
Nhiều lúc còn khoa chân múa tay vui sướng.
Mà khi có người khác muốn tới gần xem náo nhiệt, thì đều bị thủ hạ của Phiến Lục đuổi đi....”
“ủa? Có chuyện như vậy nữa sao?” Trương Văn Trọng khẽ nhíu mày trầm tư.
Không còn nghi ngờ gì nữa, nhóm người do Phiến Lục tự thân dẫn đến mỏ quặng, hắn chính là tu chân giả đi.
Còn nguyên nhân bọn chúng tới mỏ quặng, tám chín phần cũng là vì khoáng thạch có ấn chứa tia độc kia.
“Không biết môn phái tu chân nào, đã thông qua Phiến Lục để khống chế mỏ quặng đây?” Trương Văn Trọng suy nghĩ hồi lâu sau, hắn liền quyết định gọi điện cho Xích Hà đạo