Nước thuốc dùng để tắm rửa rất nhanh đã được nấu xong, sau khi pha thêm nước lạnh, lại cho Chương Nghiễm Minh ngâm mình xuống.
Tuy rằng độ nóng của nước thuốc lúc này không cao lắm, nhưng Chương Nghiễm Minh dù sao cũng đã bị hư thối da thịt hơn sáu mươi phần trăm, lúc ngâm loại nước thuốc này, đau đến nhe răng nhếch miệng.
Thế nhưng hắn không muốn làm cho vợ lo lắng, cũng không dám rên ra tiếng, chỉ cắn chặt khớp hàm đau khổ chống đỡ.
Rất nhanh, cả người Chương Nghiễm Minh đã ngâm trong nước thuốc, chỉ còn chừa lại đầu bên ngoài.
‘Thả lỏng một chút, điều gì cũng không cần nghĩ, chỉ thả lỏng là được...” Trương Văn Trọng ôn nhu nói, lại đem hộp ngân châm mang theo tùy thân mang ra, lấy ra một cây ngân châm, nhanh như thiểm điện đâm vào huyệt Bách Hội trên đinh đầu Chương Nghiễm Minh, dùng cố Bồn Bồi Nguyên châm pháp hành châm cho hắn.
Ngay khi Trương Văn Trọng hành châm, một tia linh lực cũng đi theo cây ngân châm dũng mãnh tràn vào trong thân thể Chương Nghiễm Minh.
Lại trải qua dược lực thẩm thấu khắp những lỗ chân lồng quanh thân, bắt đầu tiến công mãnh liệt độc phóng xạ lưu trong cơ thể hắn.
Một loại cảm giác đau nhức lẫn vui sướng, trong nháy mắt truyền khắp toàn thân Chương Nghiễm Minh, cùng lúc đó, một cỗ cảm giác uế oải mệt mỏi cũng nhảy lên trong lòng hắn, làm cho hắn ngồi ngủ thiếp bên trong thùng nước thuốc.
Lần này Trương Văn Trọng hành châm, giằng có thời gian khoảng mười lăm phút.
Khi hắn rút châm, Chương Nghiễm Minh vẫn ngủ say bất tỉnh, mà trận chiến đấu trong thân thể hắn cũng đã tới lúc kết thúc.
Độc phóng xạ lưu lại bên trong cơ thể hắn, đã bị thanh trừ bảy tám phần.
Mà dược lực tiến nhập trong cơ thể hắn cũng đang phát động thế tiến công mãnh liệt cuối cùng.
“Cứ đề yên cho anh ấy ngủ, không nên đánh thức, chúng ta ra ngoài nói.” Trương Văn Trọng nhỏ giọng, sau đó nhìn vợ Chương Nghiễm Minh vẫy tay, ý bảo bà theo mình ra ngoài nói chuyện.
Đi ra khỏi phòng ngủ, vợ của Chương Nghiễm Minh đầy cõi lòng cảm kích nói: “Bác sĩ Trương, cảm ơn anh, nếu như chồng tôi có thể lành bệnh, dù tôi phải làm trâu làm ngựa, cũng phải báo đáp ân tỉnh của anh!”
Trương Văn Trọng mỉm cười nói: “Không cần như vậy trị bệnh cứu người vốn là chức trách của bác sĩ chúng tôi.” Lại dặn dò bà ta: “Phương pháp ngâm mình bằng nước thuốc này, vừa rồi chị cũng thấy rõ rồi chứ? Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày cho anh ấy ngâm tắm một lần.
Kiên trì một tuần, bệnh tình của anh ấy sẽ có thay đổi rất lớn.
Chị cần ghi nhớ kỹ nước thuốc đã ngâm qua, không thể sử dụng lại lần thứ hai.
Bởi vì bên trong thuốc đã dùng, sẽ lưu lại độc tố.
Nếu tiếp tục ngâm lần nữa, không những không có tác dụng trị liệu, trái lại còn có thể làm bệnh tình nặng thêm! Lúc trước tôi để bạn tôi mua thuốc về, cũng đủ cho anh ấy ngâm trong một tuần.”
Vợ của Chương Nghiễm Minh không ngừng gật đầu, đáp: “Dạ, dạ, tôi nhất định nghiêm ngặt làm theo lời bác sĩ Trương.”
Trương Văn Trọng còn nói thêm: “Mặt khác, tôi đã đem tỉnh huống của các vị báo cho quỹ hội từ thiện của quỹ hội y học, sau này sẽ có người đến Cửu Phong trấn liên lạc hai vị, họ sẽ phụ trách chuyện khắng phục cùng an dưỡng sau này cho chồng chị.
Tin tưởng không qua bao lâu, chồng chị sẽ hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh.”
“Cảm ơn, cảm ơn các vị...” Vợ của Chương Nghiễm Minh lại òa khóc nức nở, nghẹn ngào nói: “Bác sĩ Trương, anh đúng là bồ tát sống cứu khổ cứu nạn! Gia đình chúng tôi cũng không biết phải làm sao mới cảm tạ được ân tỉnh của anh.”
Trương Văn Trọng xua tay ngăn trở sự cảm kích của bà, lại gọi Trần Hi lấy ra năm trăm nguyên đưa cho bà, nói: “Lần này chúng tôi đến quá vội vàng, cũng không mang theo bao nhiêu tiền.
Năm trăm nguyên này, chị nhận lấy trước, đừng cự tuyệt, tôi đã nhìn ra nhà của chị đã đến nông nỗi không còn lương thực.
Đã sắp đến giao thừa, cầm năm trăm nguyên mua chút thức ăn ngày Tết, qua được năm mới này.
Nếu như chị cảm thấy ngại ngùng, xem như tôi cho chị mượn số tiền này.
Đợi khi chồng chị hết bệnh, có thể làm việc kiếm tiền, thì trả lại cho tôi cũng không trễ.”
Vợ của Chương Nghiễm Minh nước mắt đoanh tròng, lúc này cũng không biết nên nói gì mới tốt, trong miệng chỉ biết không ngừng nói hai chữ: “Cảm tạ.” Nếu không phải Trương Văn Trọng cực lực ngăn cản, chỉ sợ bà đã sớm quỳ rạp dưới đất hướng Trương Văn Trọng cùng Trần Hi dập đầu.
Cuối cùng, Trương Văn Trọng ghi lại số điện thoại của mình cho vợ Chương Nghiễm Minh, lại nói: “Chúng tôi còn phải đi xem bệnh cho những thợ mỏ khác, vậy đành giao chồng chị cho chị chiếu cố.
Nếu như xảy ra chuyện gì, chị cứ gọi điện thoại, điện thoại của tôi sẽ mở suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ.”
“Dạ.” Cầm tờ giấy ghi số điện thoại của Trương Văn Trọng, vợ của Chương Nghiễm Minh cố sức gật đầu, vốn bà muốn đưa tiễn Trương Văn Trọng và Trần Hi, nhưng lại sợ chồng mình đang ngủ quên trong thùng nước sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cuối cùng đầy cõi lòng áy náy đưa tiễn hai người ra tới ngoài cửa nhà.
Sau khi rời khỏi nhà của Chương Nghiễm Minh, Trương Văn Trọng và Trần Hi lại đi tới nhà của mấy người thợ mỏ khác.
Trải qua sự quan sát của Trương Văn Trọng, những thợ mỏ gặp phải quái bệnh, toàn bộ đều bởi vì tiếp xúc độc phóng xạ gây ra.
Mà đối với bọn họ Trương Văn Trọng nhất nhất bắt tay trị liệu.
Cứ như vậy, thời gian toàn
Bộ buổi chiều, đều tiêu hao ở việc chữa bệnh cho những thợ mỏ, cũng không thể đi tới quáng trưởng ngay giữa sưởn núi.
Sắc trời rất nhanh tối sầm xuống tới, Trương Văn Trọng và Trần Hi quyết định tim một khách sạn xem như ngăn nắp sạch sẽ bên trong Cửu Phong ưấn ở lại, dự định ngày mai sẽ đến xem tình huống của mỏ quặng ở trên sưởn núi.
Đêm nay, Trần Hi nằm trên giường ngủ thật say.
Mà Trương Văn Trọng lại khoanh chân ngồi, tu luyện Y Giám Tâm Kinh.
Một đêm, cứ như vậy ưôi