Mắt nhìn Trương Thành và Vương Hành bị quần ẩu bên trong Thiên Cương Địa Sát trận vô cùng nguy ngập, Diệp Vô Đạo cũng đã ngồi không yên.
Trước đó Lữ Nham bị tổn hại trong tay Trương Văn Trọng, lúc này nếu Trương Thành và Vương Hành cùng bị tổn hại trong tay hắn, như vậy mặt mũi Phù Bảo Tông đã thật sự mất hết không còn sót lại chút gì nữa, ở dưới tình huống này, cuối cùng Diệp Vô Đạo cũng phải buông xuống hư danh, trong tiếng rống giận dữ như sấm sét, với tốc độ nhanh như thiểm điện, đánh về phía Trương Văn Trọng.
Phản ứng này của Diệp Vô Đạo, nằm trong sự dự liệu của Trương Văn Trọng, hắn thản nhiên cười, tay phải kháp pháp quyết giơ lên, một trăm lẻ tám tỉnh tướng đang quần ẩu Trương Thành và Vương Hành, lập tức hóa thành một trăm lẻ tám trụ sáng màu sắc khác nhau, chen chúc bắn về phía Diệp Vô Đạo.
“Chỉ bằng Thiên Cương Địa Sát phù trận mà cũng muốn vây khốn ta? Hừ, Qủa nhiên không biết tốt xấu! Cũng được, cho ngươi mở rộng tầm mắt, xem ta làm sao phá phù trận này!” Diệp Vô Đạo hừ lạnh một tiếng, hắn biết rõ, muốn vãn hồi mặt mũi của Phù Bảo Tông, nhất định phải dùng thủ đoạn sấm sét, đem Trương Văn Trọng và Trần Hi giết chết! Bởi vậy hắn cũng không bảo tồn thực lực, trực tiếp đem pháp bảo cực mạnh nhất lấy ra, Đoạt Mệnh Kim Liên!
Đoạt Mệnh Kim Liên là một kiện linh khí lục phẩm, nó giống như một đóa hoa sen dùng vàng ròng chế tạo thành, có vẻ cao quý lại mỹ lệ.
Nhưng trên thực tế, nó cũng là một pháp bảo truy hồn đoạt mệnh, hung hiểm không gì sánh được! So sánh với Hàn Huyết Phiên do Lữ Nham sử dụng trước đó, quà thực như gặp phải sư phụ, hoàn toàn không thể so sánh.
Ngay khi Diệp Vô Đạo đem linh lực truyền vào trong Đoạt Mệnh Kim Liên, từng sợi quang mang màu vàng kim từ trong đó phóng ra.
Mà đóa kim liên nguyên chỉ có hình dáng như nụ hoa, cũng đã dùng tốc độ cực nhanh nở ra.
Ngay khi nó nở hoàn toàn, một mảnh tiếng oanh mình “ong ong” đột nhiên vang lên, vô số kim khâu nhỏ như lông trâu, từ trong đóa kim liên bắn nhanh ra ngoài, nghênh hướng đón tới một trăm lẻ tám đạo trụ sáng.
Bang bang bang bang phanh...
Tiếng nổ mạnh vang lên liên miên bên tại không dứt, toàn bộ quáng trưởng liên tục hiện ra những đoàn ánh sáng thật hoa mỹ, giống như pháo hoa được phóng ra mừng năm mới.
Trên thực tế, những đoàn ánh sáng và tiếng nổ mạnh kia, đều do phù chú và kim khâu của Đoạt Mệnh Kim Liên phóng xuất sản sinh.
Cùng lúc dùng Đoạt Mệnh Kim Liên phá trận, Diệp Vô Đạo lại rút ra một cây đại đao màu đỏ như máu, cũng là một lục phẩm linh khí tên Huyết Vũ Đao.
Hai tay Diệp Vô Đạo nắm chặt chuôi đao, thúc đẩy toàn bộ linh lực trong cơ thể, đột nhiên bổ ra một đao.
Đao khí màu máu chứa đựng mùi tanh hỏi dày đặc lập tức tuôn ra, hóa thành một mảnh tỉnh phong huyết vũ lợi hại không gì sánh được, có uy lực vô cùng cao mình, cuộn về hướng Trương Văn Trọng, ở dọc đường, toàn bộ những vật cản trở mảnh tỉnh phong huyết vũ, vô luận là chiếc xe đã hư hỏng hay khoáng thạch, toàn bộ trong nháy mắt biến thành bột mịn.
Uy lực như vậy, Qủa nhiên là rất kinh khủng!
Trương Văn Trọng không chút nào sợ hãi, tay phải giương lên, Bàn Long Ngọc Xích lập tức xuất hiện trong tay hắn, dưới linh lực tác dụng, Bàn Long Ngọc Xích phóng ra ánh sáng còn chói chang hơn cả ánh nắng trên bầu trời, hóa thành một con giao long màu xanh uy vũ bất phàm.
“Thu!” Trương Văn Trọng ra lệnh một tiếng, thanh sắc giao long bỗng nhiên mở to chiếc miệng lớn, đã đem toàn bộ tỉnh phong huyết vũ cuộn đến nuốt chửng hoàn toàn.
“Đây.., làm sao khả năng?” Diệp Vô Đạo sợ ngây người, thế nào cũng không dám tin tưởng, đã thấy một kích sấm sét tất thắng, không ngờ bị Trương Văn Trọng dùng phương thức như vậy dễ dàng hóa giải.
Mà lúc này, linh lực từ trong thân thể Trương Văn Trọng hiện ra, cũng làm Diệp Vô Đạo hoàn toàn hiểu rõ mình đã bị lừa, người này căn bản không phải là thái điểu Trúc Cơ kỳ, mà là một người có tu vi không khác gì mình, chí ít đã là cao thủ Nguyên Anh trung hậu kỳ!
Bất quá điều này cũng không làm cho Diệp Vô Đạo khiếp sợ, làm cho hắn khiếp sợ chính là Bàn Long Ngọc Xích trong tay Trương Văn Trọng!
“Chuẩn tiên khí? Ta không có nhìn lầm chứ? Pháp bảo của hắn là một kiện chuẩn tiên khí?” Diệp Vô Đạo thất thanh kinh hô lên, lúc này hắn đã không còn tâm tư liều mạng cùng Trương Văn Trọng, bởi vì hắn rất rõ ràng, chỉ dựa vào một thân tu vi của chính mình cùng hai kiện linh khí lục phẩm, căn bản không thể chống lại được Trương Văn Trọng.
Cho nên phản ứng đầu tiên của hắn là xoay người bỏ chạy, ở thời khắc liên quan tới tính mạng, tâm cao khí ngạo gì đó, danh vọng danh dự thế nào, toàn bộ đều bị hắn bỏ qua một bên, bảo mạng mới là quan trọng hon a!
Bất quá hắn muốn chạy, Trương Văn Trọng cũng không chịu đáp ứng.
“Phóng!” Trương Văn Trọng quát nhẹ một tiếng, thanh sắc giao long ở ngay trước người hắn lập tức mở miệng, một cỗ đao khí tản đặc mùi máu tanh từ trong miệng nó phun ra, chính là mảnh tỉnh phong huyết vũ vừa bị nó nuốt chửng.
Hơn nữa bởi vì hỗn tạp linh lực và kiếm ý của Trương Văn Trọng, mảnh tỉnh phong huyết vũ càng thêm bá đạo ngang ngược hơn trước đó rất nhiều!
“Đây lẽ nào đúng như câu nói trong truyền thuyết: Dùng cách của người, trà lại cho người? Ghê tởm a!” Diệp Vô Đạo bị hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, liền nhanh tay lấy ra vài món pháp bảo phòng ngự.
Phẩm cấp của những pháp bảo này, tuy rằng kém Đoạt Mệnh Kim Liên và Huyết Vũ Đao, nhưng lúc này cũng có thể được thông qua dùng bảo mạng.
Diệp Vô Đạo còn có pháp bảo phòng thân, những đệ tử Phù Bảo Tông cùng Phiến Lục thì lại gặp tại ương.
Bọn hắn không có pháp bảo phòng ngự, hay có thì quá thấp, chống đối không được mảnh tỉnh phong huyết vũ lao tới.
Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ quáng trưởng, đều bị mảnh tỉnh phong huyết vũ bao
Phù! Tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu rên liên tiếp vang lên bên tại không dứt.
Một mảnh tỉnh phong huyết vũ, giằng có suốt mười phút thời gian, mới từ từ dừng Lại.
Bên trong quáng trưởng, ngoại trừ Trương Văn Trọng và Trần Hi, duy nhất còn đứng được, cũng chỉ có Diệp Vô Đạo.
Những đệ tử Phù Bào Tông và Phiến Lục bọn hắn, đã sớm đầy vết thương nằm trên mặt đất, có rất