Thời gian trôi qua từng giây, thế nhưng trên bầu trời ngoại trừ những tia nắng chói chang cùng mây trắng trôi nổi, thì Chẳng còn gì khác.
Đừng nói là cơn mưa đầu người trút xuống, thậm chí tựu ngay cả một bóng chìm thú đều không có trông thấy.
“Sao thế này? Vì cái gì không thấy đầu người rơi xuống? Dựa theo an bài trước đó, giờ phút này đáng nhẽ bọn chúng phải đang tàn sát thôn dân mới đúng chứ!” Lúc này Liễu Chính Địa đã không còn giữ nổi bình tĩnh, ngẩng mặt trời quan sát, diễn cảm của hắn tràn đầy biểu tình kinh nghi khó hiểu.
Ngẩn ngơ một lúc sau, hắn không cam lòng, lại liên tiếp ném ra Thông Tấn Phù, muốn báo cho đám thủ hạ của mình bắt đầu hành động.
Nhưng, khiến hắn càng thất vọng chính là, những tên đệ tử mà hắn phái đến Cửu Phong trấn, lại Chẳng có một chút hồi âm nào.
Và cơn mưa đầu người mà hắn kì vọng để uy hiếp Trương Văn Trọng kia, cũng không có trút xuống nơi đây.
Cho tới giờ khắc này, Liễu Chính Địa mới tin tưởng, sự tỉnh hiện giờ đã hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của mình.
“Rốt cuộc thì ở đâu có vấn đề? Đám đệ tử ta phái đến Cửu Phong trấn xảy ra chuyện ư?” Liên tiếp hai câu hỏi nghi vấn, đồng thời hiện lên ở trong đầu Liễu Chính Địa.
Ngay khi hắn chau mày suy tư, Trương Văn Trọng nhẹ nhàng rảo bước tới bên cạnh mấy chiếc đầu người vừa rơi xuống.
Nhấc chân lên đá chúng về phía hắn, cười lạnh nói: “Như thế nào? Còn đang đợi cơn mưa đầu người sao? Thôi không cần chờ đợi nữa, ngươi cẩn thận nhìn mấy chiếc đầu lâu này, xem bọn chúng đến tột cùng là ai đi!”
Liễu Chính Địa vốn định né tránh, nhưng sau khi nghe Trương Văn Trọng nói xong, trong lòng lại trào dâng một loại cảm giác bất thường.
Hắn vội vàng bắt lấy một chiếc đầu người trong số đó.
Đợi sau khi nhìn thấy rõ ràng tướng mạo của chiếc đầu lâu kia, sắc mặt Liễu Chính Địa nhất thời đại biến, thất thanh kinh hô: “Đây..., đây là đầu của Trữ Thần, sao lại như vậy?”
Trữ Thần này đúng là một thành viên trong đám đệ tử hắn phái đến Cửu Phong trấn.
Nguyên bản hắn nghĩ rằng, đám đệ tử của mình đang triển khai tàn sát dân chúng, nhưng thật không ngờ, lúc này đã bị người khác giết chết! Khó trách vì sao hắn liên tục ném ra Thông Tấn Phù, lại không hề nhìn thấy cảnh tượng cơn mưa đầu người trút xuống.
Trong lúc khiếp sợ, Liễu Chính Địa vội vàng ném chiếc đầu lâu đi, trong miệng lẩm bẩm nói: “Tất cả những đệ tử ta phái đến Cửu Phong trấn, cư nhiên đều bị giết chết? Là..., là kẻ nào đã giết chết bọn hắn?”
Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Trương Văn Trọng, bên trong đôi con ngươi toát ra sát ý nồng đậm.
“Ngươi tưởng rằng, ta không có phòng bị hậu chiêu ở Cửu Phong trấn sao?” Trương Văn Trọng cười lạnh nói: “Kì thật, ta sớm đã bày ra một cái thế cục, chỉ ngồi đợi các ngươi chui đầu vào mà thôi!”
Nguyên lai, từ lúc thu thập Lỗ Quỳ xong, Trương Văn Trọng đã dự tính, đám Phù Bảo Tông có thể sẽ gây ra nhiều bất lợi cho cư dân trong Cửu Phong trấn.
Cho nên hắn đã âm thầm triệu hoán Mình Xà cùng ngủ độc yêu từ trong Càn Khôn Hồ ra, cũng phân phó chúng nó ở lại trong trấn.
Một điều tất yếu xảy ra, chính là đám đệ tử của Liễu Chính Địa còn chưa đi vào Cửu Phong trấn, cũng đã bị Mình Xà cùng ngủ độc yêu chặn đường tru sát!
Liễu Chính Địa luôn tự hào rằng bản thân mình mưu lược hơn người.
Thật không nghĩ đến, lại thua ở trong tay của Trương Văn Trọng.
Hắn giận tím mặt, lớn tiếng quát: “Tên hỗn đản này, dám giết môn hạ đệ tử của Phù Bảo Tông.
Ta nhất định phải thay họ báo thù rửa hận! Ta muốn dùng máu tươi của ngươi để tế điện cho bọn hắn.”
Hai tay Liễu Chính Địa vung lên, lập tức có sáu văn kiện pháp bảo loại hình công kích xuất hiện ở bên người hắn.
Trong sáu kiện pháp bảo này, có ba kiện là ngũ phẩm linh khí.
Ba kiện còn lại thì là bát phẩm bảo khí.
Dưới sự điều khiển của Liễu Chính Địa, sáu kiện pháp bảo đều lóe ra quang mang chói mắt, nháy mắt đưa tới những trận cuồng phong, sấm sét, liệt diễm, hàn băng hội tụ lại cùng nhau.
Bất thình lình hóa thành một cơn lốc khủng bố, quét thẳng về phía của Trương Văn Trọng mà oanh kích!
Đối diện với cơn lốc khủng bố trên mặt của Trương Văn Trọng lại không nom thấy nửa điểm hoảng sợ.
Hắn chậm rãi giơ Bàn Long Ngọc Xích trong tay lên.
Cũng rót toàn bộ linh lực vào, theo sau há miệng phun ra một chữ: “Phá!”
Nương theo chữ “phá” này, một đạo kiếm khí ngập trời từ trong Bàn Long Ngọc Xích tuôn trào ra, hóa thành một con thanh sắc giao long, giơ nanh múa vuốt chặn ngang đường đi của cơn lốc khủng bố, thậm chí nó còn há mồm ra để thổn phệ sấm sét!
Thấy tỉnh cảnh này, mồ hỏi trên người Liễu Chính Địa tuôn ra như mưa.
Để cho bộ dạng tiên phong đạo cốt của hắn, nháy mắt không còn sót lại chút gì.
Bất quá, lúc này hắn Chẳng còn hơi sức đâu mà đi quan tâm đến hình tượng của mình, ngoài miệng khẽ
Lầm bẩm: “Chuẩn tiên khí quá mức lợi hại! Đối thù như vậy, không phải một mình ta có khả năng giao chiến! Rút.., lui.., khẳn.., cấp!”
Ý niệm này thoáng qua.
Liễu Chính Địa cũng không dám chần chừ, liền xoay người bỏ chạy.
“Muốn chạy ư? Không có cửa đâu!” Trương Văn Trọng hừ lạnh một tiếng, vung tay trái lên khỏi động Thiên Cương Địa Sát trận.
Từng đạo phù chú cấp