Ngay khi những người tu chân khiếp sợ không ngớt, Trương Văn Trọng đã nhờ vào Tam Thanh Đại Đạo Đan khôi phục lại linh lực cũng vừa nhận ra sự tồn tại của bọn họ.
Tay phải Trương Văn Trọng giương lên, Bàn Long Ngọc Xích xanh biếc lập tức huyền phù bên người hắn, dưới linh lực của hắn tác dụng, phóng xuất ra một đạo kiếm khí sắc bén, chỉ một thoáng đã đem những người tu chân kia toàn bộ bao phủ bên trong.
Những người tu chân chỉ cảm thấy quanh thân truyền đến từng trận đau đớn, phảng phất như có ngàn vạn thanh kiếm sắc bén đang chỉ vào trên người họ, tùy thời đều có khả năng sẽ ùa lên, cắt họ thành thịt nát.
Không chỉ như vậy, còn có một cỗ khí thế dâng trào đặt trên người họ, làm cho họ có loại cảm giác hô hấp không thông.
Trước mặt luồng kiếm khí sắc bén này, toàn bộ những người tu chân, vô luận tu vi cao thấp, đều không dám tùy tiện nhúc nhích, rất sợ mình chỉ khẽ động sẽ dẫn phát kiếm khí công kích.
Còn có người, ở dưới áp lực cường đại, mồ hỏi lạnh cũng đã tuôn ra nhễ nhại.
Ánh mắt Trương Văn Trọng nhất nhất đảo qua trên người bọn họ, trầm giọng hỏi: “Các ngươi là người nào? Đồng bọn của Phù Bảo Tông sao?”
“Trương tổ phó đừng hiểu lầm, chúng tôi không phải người của Phù Bảo Tông, chúng tôi là thành viên của Đặc cần tổ, những người còn lại là đệ tử các môn phái tu chân, chúng tôi đều phụng mệnh đến đây hiệp trợ anh.” Người nói chuyện là một thành viên của Đặc cần tổ, tuy rằng bị áp lực cường đại làm mồ hỏi đầm đìa, nhưng bởi vì sợ Trương Văn Trọng sẽ đối phó bọn họ như đối phó Phù Bảo Tông, cho nên người này vội vã lấy ra giấy chứng nhận, cung kính đưa cho Trương Văn Trọng, nói: “Đây là giấy chứng nhận của chúng tôi, nếu như anh không tin, có thể gọi cho Lâm Phong hoặc tổ trưởng Đặc cần tổ, để chứng thực thân phận của chúng tôi.”
Trương Văn Trọng kiểm tra giấy chứng nhận của họ, sau đó lại gọi điện thoại cho Lâm Phong, sau khi xác nhận những người trước mắt không phải đồng bọn của Phù Bảo Tông, mà là những môn phái từ bốn phương tám hướng đến tiếp viện mình, hắn lập tức triệt tiêu kiếm khí phóng xuất ra, lại nói: “Vừa rồi có nhiều mạo phạm, hi vọng các vị không nên tức giận.”
Đã từng tận mắt nhìn thấy Trương Văn Trọng dùng lực lượng một người diệt cả Phù Bảo Tông, những người tu chân ở đây dù có gan lớn hơn trời, cũng không dám tức giận với hắn nha? Huống chỉ hiện tại bọn họ còn đang muốn từ tay hắn mua được một ít Tam Thanh Đại Đạo Đan, lấy lòng hắn còn không kịp, lại làm sao dám đắc tội hắn? Bởi vậy sau khi nghe lời nói của hắn, những người tu chân kia liên thanh nói không sao, thậm chí còn có người vỗ mông ngựa, kỳ vọng có thể kết giao quan hệ, để từ trong tay hắn mua được một nhóm Tam Thanh Đại Đạo Đan.
Trương Văn Trọng mỉm cười nói: “Chư vị chịu tới hỗ trợ, tôi phi thường cảm kích.
Phù Bảo Tông tuy không có gì lợi hại, nhưng dù sao phù chú và pháp bảo cũng nổi tiếng hậu thế.
Nghĩ tới cũng có thể có không ít linh tài liệu, phù chú và pháp bảo.
Nếu như các vị có gì để mắt, thì cứ tùy ý mà lấy đi.”
Phù Bảo Tông tốt xấu cũng là tu chân môn phái được xếp hạng trong trăm môn phái Địa Tự Hào, nhưng tới trong miệng Trương Văn Trọng, lại không có gì là lợi hại...Lời nói như vậy, nếu do người khác nói đi ra, tất nhiên sẽ bị người nói: “Cuồng vọng”, “Không biết tự lượng sức mình”, đủ loại đánh giá.
Nhưng do Trương Văn Trọng nói ra, những người tu chân ở đây lại không cảm thấy hắn cuồng vọng.
Dù sao hắn cũng có tư cách để nói những lời này.
Mà khi nghe được Trương Văn Trọng chấp thuận cho bọn họ lấy đi linh tài liệu, phù chú và pháp bảo của Phù Bảo Tông, đại bộ phận người tu chân đều cảm thấy vô cùng động tâm.
Dù sao Phù Bảo Tông luyện chế phù chú và pháp bảo được nghe tiếng, bọn hắn lưu lại linh tài liệu, phù chú cùng pháp bảo hẳn đều không tệ.
Cho nên ngay khi thanh âm Trương Văn Trọng vừa hạ xuống, thì đã có người khẳn cấp muốn đi vào thu “chiến lợi phẩm”.
Lúc này Lục Hòe tiến tới, nói: “Trương tiên sinh, ngài thật đúng là chuyên gia rộng rãi.
Nhưng vô công bất thụ lộc, Linh Xu phái chúng tôi cũng không thể không biết xấu hổ đi lấy những vật này.
Dù sao Phù Bảo Tông là do một mình Trương tiên sinh san bằng.
Chúng tôi đều chỉ là những người đứng vây xem, từ đầu tới cuối cũng không có giúp được ngài chuyện gì, làm gì còn có mặt mũi đỏi phân chiến lợi phẩm.”
Câu nói của Lục Hòe, làm cho không ít người muốn đi chọn “chiến lợi phẩm” đều đỏ bừng mặt, cũng vội vàng ngừng chân lại.
Trương Văn Trọng mỉm cười, cũng không khuyên nhiều, chỉ hướng Lục Hòe hỏi: “Các hạ là?”
Được hỏi tên họ, Lục Hòe chỉ cảm thấy vinh diệu, vội vàng tươi cười hồi đáp: “Tại hạ Linh Xu phái Lục Hòe.”
“Nguyên lai là Lục lão tiên sinh.” Trương Văn Trọng mỉm cười nói: “Tuy rằng các vị đích thật đã tới chậm, không giúp gì nhiều cho tôi, nhưng dù sao các vị cũng đã chạy đến, điều này nói rõ là các vị cố tình đến giúp, tôi phải cảm tạ các vị, cũng không thể để các vị đến không một chuyến.”
“Trương tiên sinh thực sự là phóng khoáng rộng rãi.”
“ở trên thế giới hiện tại, người như Trương tiên sinh thật đúng là hiếm có, tôi bội phục tận đáy lòng.”
Mấy người vừa định đi lấy “chiến lợi phẩm” vừa rồi, vội vàng ồn ào lên tiếng khen ngợi Trương Văn Trọng, muốn lấy lòng hắn để kéo gần quan hệ với hắn.
Lục Hòe chớp mắt, vừa cười vừa nói: “Trương tiên sinh, nếu không như vậy đi, Linh Xu phái chúng tôi cũng không dám đỏi chiến lợi phẩm gì, nếu như có thể, không
Ngại đem Tam Thanh Đại Đạo Đan vừa rồi bán cho chúng tôi một chút được không? Giá cả đều có thể thương lượng.”
“Không phải chỉ là Tam Thanh Đại Đạo Đan sao? Tặng cho các vị một bình được chứ?” Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói, trực tiếp lấy ra vài bình sứ bên trong Càn Khôn Hồ, ném cho Lục Hòe cùng đầu lĩnh của mấy môn phái.
Để cho các môn phái đều có một bình Tam Thanh Đại Đạo Đan.
Nhìn bình sứ đựng Tam Thanh Đại Đạo Đan trong tay, Lục Hòe làm sao cũng không dám tin đây là sự thực.
Nguyên hắn đã chuẩn bị