Tiêu Đồ là một trong những loài thượng cổ yêu thú, nó có ý thức lãnh địa rất cao, chuyện tình chán ghét nhất là những sinh vật khác bước vào phạm vi lãnh địa của nó.
Nghe nói, tại thời kì Mình Hiếu Tông, các đại học sĩ tống hợp tin tức ở trong dân gian ghi chép lại thành một quyển sách cổ.
Đem nó liệt vào trong hàng ngũ chín đứa con của rồng.
Đương nhiên, đến tột cùng Tiêu Đồ có phải là do rồng sinh ra hay không, thì chỉ có đương sự mới biết rõ nhất.
Nhưng bất kể có phải con của rồng hay không, thực lực của Tiêu Đồ đều vô cùng cường hãn.
Nó không chỉ có lớp vỏ lân giáp, nanh vuốt lỡm chờm sắc bén, mà đồng thời nó còn tỉnh thông các loại thuật pháp hệ thổ.
Giờ khắc này, vừa trông thấy Tiêu Đồ canh gác ở dưới mỏ giếng.
Trương Văn Trọng đã biết, tu vi của nó hẳn cũng phải ở mức Luyện Hư sơ kỳ.
Là đối thủ mạnh nhất từ khi hắn trọng sinh cho tới hôm nay.
Trương Văn Trọng không dám khinh thường, nâng tay phải lên tạo thành kiếm quyết.
Nhất thời một đạo kiếm khí sắc bén liền phóng xuất ra, hóa thành mấy trăm chuôi quang mang phi kiếm, gào rít mà bắn thẳng về phía Tiêu Đồ.
Chỉ nghe thấy những chuỗi thanh âm “đương đương đương” không ngừng vang vọng.
Trên bộ lân giáp của Tiêu Đồ sinh ra những tia hoa lửa bỏng mắt.
Bất quá, kiếm khí sắc bén của Trương Văn Trọng không hề gây tổn hại được cho nó, gần nhất chỉ xuất hiện một vài vết kiếm nông sâu bất đồng mà thôi.
Mặc dù không có bị thương, nhưng Tiêu Đồ lại hoàn toàn bị chọc giận.
Trong tiếng gầm rú khiến cho kẻ khác phải sởn gai ốc, thì nó cũng lấy xu thế lôi đình tấn công về phía Trương Văn Trọng.
Xem bộ dạng giương nanh múa vuốt của nó đại khái nếu không xé xác được Trương Văn Trọng ra.
Nó thề tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
“Không hồ danh là Tiêu Đồ Luyện Hư sơ kỳ, lực phòng ngự quả nhiên cường hãn kinh người.
Nếu ta chỉ dùng kiếm khí, sợ rằng cũng sẽ vô pháp tốn thương được nó.” Trương Văn Trọng khẽ vung tay lên, Bàn Long Ngọc Xích lập tức xuất hiện ở trong tay hắn, hiểm hiểm ngăn chặn lợi trảo sắc bén của Tiêu Đồ quét đến.
Không thể nghi ngờ, nếu tốc độ của Trương Văn Trọng hơi chậm một chút, hoặc giả như trong tay hắn không nắm giữ Bàn Long Ngọc Xích, thì coi như không bị lợi ưảo của Tiêu Đồ đâm thủng bụng, hắn cũng sẽ rơi vào thảm cảnh trọng thương.
Mặc dù một kích không trúng mục tiêu, nhưng Tiêu Đồ vẫn không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Trong tiếng rống giận đinh tại nhức óc nó nhe nanh múa vuốt, hung hăng tấn công về phía Trương Văn Trọng.
Bất tri giác, đã khiến cho Trương Văn Trọng phải luống cuống tay chân đón đỡ cũng không thể hoàn thủ.
Bất quá, rất nhanh sau đó Trương Văn Trọng đã triệu hồi Mình Xà ở trong Càn Khôn Hồ ra.
Một chủ một tớ miễn cường hợp lực, cuối cùng mới có thể đấu ngang được với Tiêu Đồ.
Trận chiến giữa Trương Văn Trọng và Tiêu Đồ đang ở hồi gay cấn kịch liệt.
Nhưng đám người Trần Hi cùng Trần Đạo Mạnh lại chỉ có thể đứng nhìn ở phía sau, không thể giúp đỡ được cái gì.
Trần Đạo Mạnh sắc mặt tái nhợt, đưa tay ra kéo Trần Hi hỏi: “Cậu theo tông chủ tham dự nhiều lần quyết chiến, cậu cảm thấy ngài ấy có thể thắng được con yêu quái này không? Ta nghĩ thực lực của con yêu quái rất mạnh ah! Chỉ riêng yêu khí tản mát ra từ trên người nó, cũng đã ép cho ta phải ngộp thở rồi.”
“Mạnh thúc, chú yên tâm đi, tông chủ ngay cả tu chân đại phái còn có thể san bằng.
Chẳng lẽ còn sợ một con yêu quái này sao?” Dựa vào pháp bảo mang theo bên người.
Tình huống của Trần Hi so với Trần Đạo Mạnh tốt hơn rất nhiều, ít nhất sắc mặt hắn vẫn còn bình thường.
Bởi vì đã từng trông thấy thực lực khủng bố của Trương Văn Trọng, cho nên hắn rất có lòng tin, Trương Văn Trọng sẽ chiến thắng Tiêu Đồ.
Vừa lúc đó, một luồng u hương thấm đẫm ruột gan, đột nhiên xuất hiện ở sâu bên trong mỏ giếng ẩm ướt.
Nương theo mùi u hương xuất hiện, còn có những tia lục quang tịnh lệ trông giống như phỉ thúy.
“Sao thế này? Mùi u hương cùng lục quang phát ra từ đâu nhỉ?” Tuy lúc này đang quan sát trận chiến giữa Trương Văn Trọng và Tiêu Đồ, nhưng tỉnh huống dị thường bất ngờ xảy ra lại vẫn hấp dẫn tâm tình tò mỏ của đám người Trần Hi.
Đang chiến đấu cùng Tiêu Đồ, Trương Văn Trọng đồng dạng cũng đã phát hiện ra dị biến này.
Hắn tung ra một chiêu công đẩy lùi sự đeo bám của Tiêu Đồ xong, liền quay đầu nhìn về phía mạch nguồn khoáng thạch.
Ở nơi đó có một đóa hoa sen phi thường kiều diễm.
Khiến cho người ta kinh ngạc chính là nơi đóa hoa sen kia sinh trưởng, cũng không phải hồ nước gì, mà là một bãi nước bùn tối đen.
Bãi nước bùn này, chính là căn nguyên gây nên tia độc.
“Đây là....Cửu Phẩm Tiên Liên? Đúng rồi, đây chính là Cửu Phẩm Tiên Liên ah! Khó trách Tiêu Đồ lại tận lực canh giữ ở trong này.
Nếu ta đến chậm hơn một lát, chỉ sợ Tiêu Đồ đã hấp thu xong đóa Cửu Phẩm Tiên Liên này rọi.
Tới khi đó, thực lực của nó sẽ không chỉ dừng ở mức Luyện Hư sơ kỳ mà còn có thể đột phá cảnh giới...” Nhìn đóa hoa sen kiều diễm, Trương Văn Trọng không khỏi sửng sốt.
Động tác trên tay cũng bởi vậy mà trì hoãn đi vài phần, nếu không phải có Mình Xà giúp hắn quẫy nhiễu Tiêu Đồ, chỉ sợ trong giây phút phân tâm ngắn ngủi này, Tiêu Đồ sớm đã xé xác hắn ra thành từng mảnh nhỏ rồi.
Trương Văn Trọng nhãn châu xoay động, liền nghĩ ra một cái biện pháp chế phục Tiêu Đồ.
Hắn vội vàng nhìn về phía đám người Trần Hi quát lớn: “Các ngươi đừng ngây ra xem náo nhiệt như thế.
Nhân dịp ta kiềm chế Tiêu Đồ, mau chóng tới nhổ tận gốc đóa hoa sen kia đi.
Các ngươi phải cẩn thận bãi nước bùn kia, tốt nhất là dùng pháp bảo hộ thể, ngàn vạn lần đừng để nước bùn dính vào người.
Bởi vì trong nước bùn có ẩn chứa tia độc dày đặc, một khi dính phải, cho dù là ta chỉ sợ cũng không thể nào cứu nổi đâu.”
“Hiểu rồi, việc này liền giao cho tôi làm đi.” Trần Hi đang lo lắng không thể giúp được Trương Văn Trọng chuyện gì.
Giờ khắc này, hắn vừa nghe thấy mệnh lệnh, thì không khỏi cao giọng đáp ứng.
Nhanh chóng chạy tới phía Cửu Phẩm Tiên Liên nằm ở trong vũng bùn.
Lúc này Tiêu Đồ cũng nhận ra, Cửu Phẩm Tiên Liên đã tới thời khắc chín muồi.
Nó vốn tính toán xé xác tên