Nhóm người Trần Hi cũng làm theo Trương Văn Trọng đưa ánh mắt nhìn về phía Cửu Phẩm Tiên Liên sinh trưởng trong vũng bùn phóng xạ ở dưới đáy quặng mỏ.
Nhìn màu sắc bích lục cùng đỏ tươi của nó, với hương thơm thấm đượm ruột gan, mọi người đều có loại cảm giác thật thư sướng.
“Sinh trong bùn mà không nhiễm, không hỏi tanh mùi bùn.., lời nói này của Liêm Khê tiên sinh đích thật là chính xác.” Nhìn đóa Cửu Phẩm Tiên Liên không giống vật phàm nhân gian, Trần Đạo Mạnh không tự chủ được ngâm tụng danh ngôn trong Ái Liên Thuyết.
Tuy hắn là một thương nhân ngành quặng mỏ, nhưng dù sao cũng sinh ra trong thế gia, tu dưỡng trong phương diện văn học phi thường vượt qua thử thách.
Trần Hi cũng không có tâm tình ngâm thơ, hắn đối với phẩm cấp của Cửu Phẩm Tiên Liên càng thêm hiếu kỳ: “Tông chủ, đóa Cửu Phẩm Tiên Liên này, là linh tài liệu thuộc phẩm cấp gì? Sao tôi cảm giác, linh khí nó phát ra còn nồng nặc tinh thuần hơn cả Phượng Hoàng Huyết Thạch và Long Lân Thạch?”
Trương Văn Trọng nói: “Nếu chỉ luận về phẩm cấp, Cửu Phẩm Tiên Liên so với Phượng Hoàng Huyết Thạch và Long Lân Thạch cao hơn không được bao nhiêu, là linh tài liệu thiên cấp tam phẩm.
Nhưng từ công năng thực tế mà nói, Cửu Phẩm Tiên Liên so với Phượng Hoàng Huyết Thạch và Long Lân Thạch, thậm chí dù là Phỉ Thúy Hồn ta dùng để luyện chế Bàn Long Ngọc Xích cũng mạnh hơn rất nhiều.
Bởi vì ba món tài liệu trước chỉ có thể dùng để luyện khí, mà Cửu Phẩm Tiên Liên cũng vừa có thể luyện khí vừa có thể luyện đan.
Không chỉ như vậy, Cửu Phẩm Tiên Liên toàn thân đều là bảo bối, trên dưới không có một chỗ nào vô dụng.
Tập hợp hạt sen, hoa sen, củ sen luyện chế ra Cửu Phẩm Tam Liên Đan, có công hiệu đề thăng tu vi trên diện rộng, chính là đan dược thất phẩm.”
“Đan dược thất phẩm? Trời ạ.” Đệ tử Phong Sơn phái cùng kinh hô lên, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ.
Trước đó Trương Văn Trọng lấy ra ngũ phẩm đan dược Tị Độc Đan và lục phẩm đan dược Tam Thanh Đại Đạo Đan cũng đã làm cho rất nhiều tu chân tông phái hơi bị điên cuồng.
Trong khoảng thời gian này Trương Văn Trọng làm viên chưởng quỹ phủi tay nên không hay biết, nhưng những đệ tử Phong Sơn phái như bọn họ cũng rất rõ ràng, ở trong những ngày này, không biết có bao nhiêu tu chân tông phái hoặc gọi điện, điện báo, hoặc tự mình đi tới Vân Thai thị, chỉ vì muốn gặp Phong Sơn phái mua hai loại đan dược này.
Mà hiện tại, Trương Văn Trọng lại nói, Cửu Phẩm Tiên Liên có thể luyện chế ra đan dược thất phẩm, lại làm sao không làm cho họ khiếp sợ? Bọn họ thậm chí có thể tưởng tượng được, tin tức này một khi tiết lộ ra ngoài, toàn bộ tu chân giới sẽ nhấc lên sóng to gió lớn như thế nào.
Đương nhiên, khi chưa có được sự chấp thuận của Trương Văn Trọng, bọn họ tuyệt đối sẽ không đem chuyện này tiết lộ ra ngoài.
“Cửu Phẩm Tiên Liên không ngờ lại hữu dụng như vậy? Vậy chúng ta còn chờ cái gì? Nhanh hái nó xuống đi!” Trần Hi thật vất vả mới hồi phục lại từ trong sự chấn động, gấp gáp khó dằn nghĩ lập tức hái đóa Cửu Phẩm Tiên Liên.
Trương Văn Trọng vội vàng đưa tay túm hắn trở về: “Đừng xung động, tuy rằng trên người ngươi có nhiều pháp bảo hộ thể, nhưng muốn xông qua ao đầm phóng xạ không có khả năng.
Một khi bị nước bùn trong ao đầm nhiễm phải, dù có ta ở đây, cũng không chắc có thể cứu được ngươi.
Hơn nữa muốn hái Cửu Phẩm Tiên Liên cũng phải có chú ý, không phải tùy tiện hái xuống là được, như vậy sẽ làm hư hao linh khí cùng hiệu dụng của Cửu Phẩm Tiên Liên.”
“Như vậy làm sao bây giờ? Chúng ta cũng không thể mở mắt trừng trừng nhìn nó nhưng lại không thể hạ thủ đúng không?” vẻ mặt Trần Hi lo lắng hỏi, nhìn phản ửng của hắn, đúng là còn khẩn cấp hơn cả Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng trầm ngâm một thoáng, phân phó: “Các ngươi lui về phía sau, do ta tự mình đi hái đóa Cửu Phẩm Tiên Liên.” Sau đó hắn lại gọi Trần Hi đến trước người, truyền thụ một trận pháp bày binh bố trận cho hắn, để hắn dùng ba mươi kiện pháp bảo trên người bố trí thành Pháp Bảo trận, để bảo vệ an toàn của đoàn người.
Sau khi làm xong công tác chuẩn bị, Trương Văn Trọng mới cất bước đi về hướng đóa Cửu Phẩm Tiên Liên.
Hắn cũng không trực tiếp bước vào ao đầm, mà ngừng lại bên bở, cầm Bàn Long Ngọc Xích trong tay hướng ao đầm chỉ ra, trong miệng quát khẽ: “Biến dài, thành lớn.”
Một mảnh lục quang sáng rực lập tức từ bên trong Bàn Long Ngọc Xích phóng ra, soi sáng toàn bộ khu quặng mỏ.
Trong phiến lục quang kia, Bàn Long Ngọc Xích theo lời phân phó của Trương Văn Trọng biến dài thành lớn, ở trong chớp mắt, đã biến thành một chiếc cầu ngọc, gác lên trên phiến ao đầm.
Trương Văn Trọng thả người nhảy lên cầu ngọc, bước nhanh về hướng đóa Cửu Phẩm Tiên Liên mọc ngay giữa ao đầm.
Mắt thấy hắn sẽ chạy đến ngay trước mặt đóa Cửu Phẩm Tiên Liên, phiến ao đầm vốn đang không có chút động tĩnh bên dưới, vào thời khắc này, đột nhiên nổi lên biến hóa.
Nước bùn từ hai bên cầu ngọc dâng lên từng tảng lớn, giống như sóng to gió lớn cuộn về hướng Trương Văn Trọng.
Xa xa nhìn tới, giống như hai chiếc răng nanh màu đen sắc nhọn, dùng uy thế sét đánh không kịp bưng tại hướng thẳng Trương Văn Trọng.
Đệ tử Phong Sơn phái đứng ở phía sau nhìn qua, toàn bộ đều căng thẳng, thất thanh kinh hô lên: “Tông chủ, cẩn thận.”
Trương Văn Trọng cũng không khẳn trương chút nào, bởi vì sự biến hóa của phiến ao đầm, đã sớm nằm trong sự dự liệu của hắn.
Tốc độ dưới chân hắn không hề giảm chút nào, chỉ đưa tay trái lên cao, trong miệng rất nhanh niệm tụng chú ngữ, một cơn lốc lập tức xuất hiện, quấn lên bên người hắn, hình thành một bức phong tưởng không
Thể phá vỡ, đem toàn bộ nước bùn cuốn về phía hắn ngăn cản bên ngoài.
Không ít nước bùn bị đạo phong tưởng thôi vẩy ra bốn phía.
Trong đó có một bộ phận vẩy về hướng đệ tử Phong Sơn phái phía xa xa, bị Trần Hi dùng pháp bảo bố trí thành Pháp Bảo trận ngăn cản xuống tới.
Nguyên bản khi nhìn thấy nước bùn bắn tới, những đệ tử Phong Sơn phái hoảng sợ nhảy dựng, nhưng khi bọn họ nhìn thấy Pháp Bảo trận của Trần Hi ngăn cản nước bùn, đều đồng loạt thở dài