Một đạo kim quang, đột nhiên phóng ra từ trong Linh Cư.
Tại giữa không trung hóa thành một đóa Kim Liên chín cánh.
Đóa hoa này so với vầng mặt trời ban trưa còn muốn liệt diễm chói mắt hơn!
Tuy luồng kim quang do Kim Liên chín cánh phóng ra ngoài, nhưng những người bình thường sống tại tiểu khu biệt thự Hải Vận đều không có phát hiện được.
Chỉ có nhóm tu chân giả là trông thấy luồng kim quang lướt qua trên không trung mà thôi.
Thế nhưng không ít tu chân giả đều khiếp sợ há hốc miệng, thất thanh kinh hô: “Phật quang?”
Theo luồng kim quang đang tản mát ra từ Linh Cư, có ẩn chứa năng lượng phổ độ chúng sinh, thì mọi người đều đoán ra luồng kim quang này chính là Phật Quang!
Mọi người kinh ngạc không thôi, cũng không phải do luồng phật quang cường đại này, mà là vì sao phật quang lại tản mát ra từ trong Linh Cư?
Lục Hòe cũng là một thành viên trong nhóm người đang kinh ngạc, hắn nhìn về phương hướng của Linh Cư, lòng tràn đầy nghi vấn, lẩm bẩm nói: “Sao phật quang lại tản ra từ trong Linh Cư? Chẳng lẽ Trương tiên sinh đã luyện chế ra một món pháp bảo Phật gia sao? Nhưng hắn rõ ràng là đệ tử Đạo gia cơ mà! “
Hắn đem ánh mắt nghi hoặc quẳng ném sang đám người Tôn Đình Quân, nói: “Lão Tôn, ngươi là người có đầu óc nhất trong đám chúng ta.
Ngươi thử nói xem, đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì chứ?”
Tôn Đình Quân lắc đầu cười khổ: “Ta và các ngươi đều giống nhau thôi.
Đối với sự tình lần này cũng chả hiểu như thế nào nữa.
Có thể, Trương tiên sinh thiên phú hơn người, không chỉ tinh thông pháp thuật Đạo gia, mà đối với Phật gia cũng có nghiên cứu thâm sâu!”
Lục Hòe gật đầu: “Theo tình huống hiện giờ xem ra, thì phỏng đoán của Lão Tôn là rất có khả năng.”
Tiêu Chấn bùi ngùi thở dài một tiếng, lòng tràn đầy cảm khái nói: “Ta vốn cho là, Trương tiên sinh đã gây ra cho chúng ta quá nhiều kinh ngạc rồi.
Nhưng thật không ngờ, càng quen thuộc hắn, thì lại càng phát hiện ra những bất ngờ khác nữa...Trương tiên sinh quả nhiên không hổ danh là đệ tử thân truyền của tiên nhân, tu vi thượng thừa không nói, tựu ngay cả pháp bảo hai nhà Phật – Đạo cũng có nghiên cứu thâm sâu, chúng ta cho dù có thúc ngựa cũng không thể đuổi kịp! Xem ra, Trương tiên sinh này có hy vọng phi thăng thành tiên ah.”
Câu nói này của Tiêu Chấn, làm cho Lục Hòe, Tôn Đình Quân, Hoắc Thanh chấn động toàn thân, trong mắt lộ ra thần tình khâm phục cùng hưng phấn.
Phi thăng thành tiên?
Đương kim Tu Chân Giới, đã có hơn bốn trăm năm thời gian, không có xuất hiện qua người phi thăng thành tiên.
Thậm chí, tựu ngay cả thành tán tiên, cũng đều không có nốt.
Bất quá, đúng như lời Tiêu Chân nói, theo tình huống Trương Văn Trọng bày ra trước mắt, thì quả thật hắn có khả năng phi thăng rất lớn! Và sẽ trở thành người đầu tiên phi thăng trong vòng bốn trăm năm qua của Tu Chân Giới.
Khiếp sợ qua đi, Hoắc Thanh hưng phấn liếm đôi môi khô khốc, nói: “Nếu Trương tiên sinh có thể phi thăng thành tiên, vậy thì địa vị của bốn tông phái chúng ta, chẳng phải cũng nước lên thuyền dâng sao? Bởi vì, chúng ta là những đồng minh hữu hảo nhất của hắn a!”
Lục Hòe, Tôn Đình Quân cùng Tiêu Chấn mặc dù không lên tiếng, nhưng vẻ mặt đều phi thường hưng phấn!
Ngay khi bốn người Lục Hòe đang trò chuyện với nhau, thì một cỗ đàn hương* thấm đượm ruột gan, khiến cho thể xác và tinh thần người ta cảm thấy khoan khoái, từ phía Linh Cư phiêu tán ra, để cho tất cả mọi người ngửi được, tinh thần đều rung lên, nguyên bản mệt mỏi trong người, đảo mắt một cái liền bị quét sạch.
Mà cỗ đàn hương này, đối với tu chân giả công hiệu không chỉ có như thế.
Mỗi tu chân giả ngửi được mùi đàn hương này, vô luận đệ tử Phật gia hay Đạo gia, cũng đều cảm giác tâm cảnh của mình tiến nhập vào một loại “ý cảnh thiền định” cực kỳ huyền diệu.
Mặc dù cái loại ý cảnh thiền định huyền diệu này không duy trì lâu lắm, sau khi cỗ đàn hương tiêu tán thì cũng tùy thời biến mất.
Nhưng, đối với những tu chân giả có mặt ở đây, vô luận sở trường hay tông phái của bọn hắn là gì, trên phương diện “đạo tâm” đều gia tăng đáng kể.
Tuy ở trong khoảng thời gian ngắn, không thể nhìn thấy biến hóa rõ ràng.
Nhưng khi tu vi của bọn hắn tăng tiến, chỗ tốt cũng sẽ dần dần hiện ra.
Thậm chí, nó còn ảnh hưởng đến thành tựu cao thấp trong tương lai!
Sau khi cỗ đàn hương tiêu thất, thì lại có một thanh âm tự nhiên giống như tiếng nhạc, bỗng chốc văng vẳng ở bên tai mọi người.
Đối với người bình thường mà nói, khúc nhạc tựa như mộng như ảo này, nghe phi thường êm tai, hơn nữa nó còn đánh thẳng vào tinh thần người nghe, khiến cho người ta say mê đắm chìm vào trong khúc nhạc.
Thẳng cho đến khi tiếng nhạc ngừng bặt, thì mọi người mới bắt đầu tìm kiếm xem người diễn tấu khúc