Sau khi thu Bát Bộ Thiên Long Tán vào, Trương Văn Trọng nghỉ ngơi qua một lát, liền chuẩn bị tiếp tục khai lò luyện khí.
Bởi vì mới vừa luyện chế ra một kiện Tứ Phẩm tiên khí, cho nên linh lực, thần thức và tinh thần của Trương Văn Trọng, đều bị khô kiệt không còn chút nào.
Tuy rằng, giờ phút này mượn công hiệu của đan dược, khôi phục một phần rất nhỏ, nhưng dưới tình trạng này mà muốn luyện chế ra Chuẩn Tiên Khí hoặc Tiên Khí, cũng là không có khả năng.
Vì vây, Trương Văn Trọng liền điều chỉnh, đem mục tiêu cần phải luyện chế kế tiếp, sửa đổi thành vật phẩm có thể ngăn chặn âm khí của Cửu Âm Địa Mạch.
Ngay khi, Trương Văn Trọng chuẩn bị đem linh tài ném vào trong Hỗn Độn Lô, thì một tiếng đập cửa rất nhỏ, bỗng nhiên vang lên.
Trương Văn Trọng ngừng tay, trầm giọng hỏi: “Ai? Có chuyện gì?”
“Lão sư, là ta.” Thanh âm của Lưu Phong Huy, từ bên ngoài truyền vào: “Là như vầy, vừa rồi những tông phái đến Ung Thành trợ oai cho Phong Sơn phái chúng ta, cảm giác như lão sư mới luyện chế ra được một kiện pháp bảo tiên khí.
Nên bọn hắn đã tụ tập ở bên ngoài Linh Cư, muốn gặp ngài một để chúc mừng.”
Khi Lưu Phong Huy nói những lời này, thì tâm tình tương đối khẩn trương.
Trái tim của hắn lúc đó, quả thực như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nếu không vì bốn người Lục Hòe tận lực nhờ vả, nếu không vì lúc trước cho mình quà gặp mặt, thì Lưu Phong Huy thật đúng là không muốn đi truyền lời thay cho bọn hắn vào lúc này.
Rước lấy sự trách mách của Trương Văn Trọng chỉ là chuyện nhỏ, vạn nhất bởi vì hành động lỗ mãng lần này của mình, mà đã quẫy nhiễu quá trình luyện khí, thậm chí gây nên xác xuất thành công thấp đi, thì đó mới là sai lầm nghiêm trọng nhất.
May mắn chính là, Trương Văn Trọng không có trách tội hắn, chỉ mỉm cười nói một câu: “Chúc mừng ư? Ha ha, theo ta thấy, đám người kia tám chín phần là muốn xem pháp bảo ta mới luyện chế ra, là cái hình dạng gì mà thôi! Bất quá hiện giờ ta cũng không thể đáp ứng nhóm bọn hắn.
Như thế này đi, Phong Huy, ngươi ra ngoài thông báo cho bọn hắn biết, ta còn đang bế quan luyện khí.
Nếu bọn hắn nhiệt tình muốn chúc mừng, thì phải chờ hai ngày sau, ta xuất quan ra đã.”
Thấy Trương Văn Trọng không có tức giận, Lưu Phong Hut cũng thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, cung kính đáp: “Dạ! Đệ tử liền đi truyền lời của sư phụ cho những người đó biết.”
Ngay khi Lưu Phong Huy xoay người rời đi, thì thanh âm của Trương Văn Trọng lại từ trong phòng truyền ra: “Ở thời gian ta bế quan, nếu không có chuyện trọng yếu gì đặc biệt, cũng đừng tới quấy rầy ta nữa.
Chuyện bình thường, sẽ do ngươi cùng Trần Nhàn xử lý là được rồi.
Nếu các ngươi không dám quyết định, thì hãy tìm cha ta tham mưu cho các ngươi.”
“Dạ, đệ tử nhớ rồi.” Lưu Phong Huy hoảng hốt đáp.
Hắn hiểu, mặc dù Trương Văn Trọng không có trực tiếp trách mắng hắn, nhưng cái kiểu ngữ khí này, thì không thể nghi ngờ là đang bất mãn với hành động vừa rồi của hắn.
Khi Lưu Phong Huy ra khỏi Linh Cư, nhìn thấy đám người tụ tập ở bên ngoài, trên mặt chẳng những không kính nể, ngược lại còn phi thường bất mãn trừng mắt nhìn đám người này một cái, buồn bực nói: “Các ngươi nha, thật đúng là đã hại chết ta rồi! Sau này ta sẽ không bao giờ...giúp các ngươi làm những chuyện lấy lòng hết sức ngu ngốc này nữa.”
Lúc này, đám chưởng môn, trưởng lão các tông phái lớn nhỏ, trong lòng tự nhiên là có đôi chút khó chịu khi nghe thấy Lưu Phong Huy nói như vậy, nhưng lại không dám đem cảm xúc biểu lộ ra ngoài.
Truy cứu nguyên nhân, một phần cũng bởi vì Lưu Phong Huy chính là đệ tử thân truyền của Trương Văn Trọng.
Mặt khác, thì gần đây người ta đồn đại, Lưu Phong Huy cũng đã học xong phương pháp luyện chế Chuẩn Tiên Khí từ Trương Văn Trọng rồi.
Vì vậy, coi như bọn hắn đối với Lưu Phong Huy có bao nhiêu bất mãn đi chăng nữa, thì cũng chỉ có thể ẩn giấu ở trong lòng.
Ngoài mặt, còn phải bày ra thần tình tươi cười chào đón.
Dù sao, nói không chừng một ngày nào đó, sẽ phải đến cầu Lưu Phong Huy, thay bọn hắn luyện chế pháp bảo.
Chuẩn Tiên Khí so sánh với một chút thể diện, thì có đáng là gì đâu? Huống chi, mất thể diện, cũng không phải chỉ riêng một mình.
Bốn người Lục Hòe quan hệ cùng Lưu Phong Huy khác xa so với những người khác.
Lúc này, nghe Lưu Phong Huy nói như thế, cũng phải nén giận.
Bốn người đứng lên cười dài nói: “Phong Huy hiền chất, ngươi nói như vậy là thế nào đây? Chúng ta cũng chỉ là thật tâm muốn tiến vào chúc mừng thôi mà, chẳng lẽ Trương tiên sinh không đồng ý hay sao?”
Lưu Phong Huy biết rõ giao tình giữa đám người Lục Hòe và Trương Văn Trọng, cho nên đối với bọn hắn cũng không dám lãnh đạm, vội vàng đi tới hành lễ.
Chứng kiến Lưu Phong Huy đối với ngoại nhân chẳng thèm ngó ngàng tới, đối với chính mình thì cung kính có thừa.
Bốn người Lục Hòe chỉ cảm thấy trên mặt mình nở hoa, thể xác và tinh thần dâng lên một trận khoan khoái khó tả.
Nếu không có đám chưởng môn, trưởng lão của những tông phái khác còn ở nơi này, thì chỉ sợ bọn hắn đã cười phá lên rồi.
Bất quá, đắc chí thì đắc chí, nhưng bọn hắn lại phi thường rõ ràng, thái độ của Lưu Phong Huy đối với mình khác với thường nhân, cũng là bởi vì Trương Văn Trọng.
Cho nên, bọn hắn cũng không dám cao ngạo, mà híp mắt cười nói: “Phong Huy hiền chất, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy, ngươi mau nói cho chúng ta biết xem nào.”
Nhìn bốn người đối với Lưu Phong Huy thân mật quá mức, chưởng môn và trưởng