Thời gian ba phút trôi qua rất nhanh, cảm giác đau nhức lẫn ngứa ngáy đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, trong nháy mắt đã biến mất sạch sẽ.
Nhưng mười hai tên lưu manh vẫn nằm xụi lơ trên mặt đất, mồ hôi đầy người, thở hổn hển.
Sự đau nhức ngứa ngáy trong ba phút ngắn ngủi ngoại trừ làm chúng cầu sống không được, cầu chết không yên thì cũng khiến bọn chúng hao tổn hết thể lực, để cho bọn chúng dù muốn cử động đầu ngón tay cũng không thể.
Ánh mắt Trương Văn Trọng đảo qua trên người chúng, cười lạnh nói: “Thế nào? Cảm giác vừa rồi đã khiến cho các ngươi khắc cốt ghi tâm chưa?”
Mười hai tên lưu manh nghĩ lại cảm giác vừa rồi không khỏi cảm thấy run rẩy.
Loại cảm giác đó bọn chúng thực sự không muốn hưởng thụ lần thứ hai.
“Các cậu tốt nhất phải nhớ kỹ cảm giác này, bởi vì nó sẽ phát tác mỗi tháng một lần.
Tôi cho các cậu thời gian ba tháng, nếu như trong vòng ba tháng các cậu có thể làm được theo lời tôi nói, vậy thì sau ba tháng Sinh Tử Phù trên người các cậu sẽ tự động tiêu trừ.
Nhưng nếu các cậu không làm theo lời tôi, như vậy mỗi ngày các cậu sẽ phải nếm trải cái loại cảm giác đau đớn, ngứa ngáy này cho đến khi nào chết mới thôi.
Mặt khác, qua ba tháng nêu như các cậu còn dám làm xằng làm bậy, Sinh Tử Phù vẫn sẽ tiếp tục tái phát!”
Kỳ thực Trương Văn Trọng chỉ đang hù doạ bọn chúng bởi vì Sinh Tử Phù này sau ba tháng sẽ mất đi hiệu lực, dù mười hai tên này ở trong ba tháng tiếp tục làm xằng làm bậy hoặc là sau ba tháng quay về đường cũ, Sinh Tử Phù tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như hắn nói.
Trừ phi hắn lại cho bọn chúng nếm mùi Sinh Tử Phù lần nữa.
Nhưng mười hai tên này cũng không hiểu rõ ràng lắm nên bọn chúng tự nhiên là tin tưởng lời của Trương Văn Trọng.
Vừa nghĩ tới loại cảm giác đáng sợ kia, dù bọn chúng còn có tâm làm ác, cũng sẽ phải suy nghĩ cẩn thận lại.
Giờ khắc này trong mắt mười hai tên lưu manh, Trương Văn Trọng chính là ác ma hoá thân.
“Những gì cần nói tôi đều đã nói, các cậu tự mình suy nghĩ đi.” Dứt lời, Trương Văn Trọng xoay người đi ra.
Vừa tới trước cửa, hắn chợt ngừng lại, quay người chỉ vào tên Nhị béo nói: “Suýt chút quên, các cậu đừng quên đưa hắn vào bệnh viện, trên người hắn đầy mảnh thuỷ tinh, nếu như bị nhiễm trùng sẽ gặp phiền phức.”
“Ách … cám … cám … ơn …anh ….” Nhị béo đang nằm trên đất rên rỉ, mấp máy môi nghẹn ra một câu cảm ơn.
Nhị béo vừa nói xong, Xà ca nằm bên cạnh chỉ hận không thể đánh hắn một trận.
Người này đánh chúng ta nằm đầy đất, còn bỏ Sinh Tử Phù vào người chúng ta, không ngờ còn cám ơn hắn! Đầu ngươi có não không, hay là não toàn cám lợn?
Trương Văn Trọng cũng không khách khí nhếch miệng cười nói: “Không cần cám ơn, đây là điều tôi phải làm.” Lưu lại mười hai tên lưu manh nằm trên mặt đất, mắt to trừng mắt nhỏ, hắn xoay người đi ra khỏi phòng.
Sau đó mười hai tên lưu manh đều khôi phục thể lực, mười một tên lưu manh kia vốn định đánh cho Nhị béo một trận, nhưng vừa nghĩ tới lời Trương Văn Trọng nói lúc nãy, lại hồi tưởng cảm giác đánh sợ kia, nhất thời bọn chúng đều do dự.
Dựa theo tín niệm ‘thà tin là có chứ không thể xem như không’, bọn chúng không những buông tha cho Nhị béo mà còn đưa hắn tới bệnh viện nhỏ gần kề để chữa trị.
Ngay khi bác sĩ chữa trị cho Nhị béo, mười một tên còn lại quấn quýt lấy một vị bác sĩ khác để kiểm tra.
Ngay khi bác sĩ hỏi bọn họ khó chịu ở đâu, bọn họ trăm miệng một lời nói mình trúng Sinh Tử Phù của phái Tiêu Dao.
Cuối cùng các bác sĩ của bệnh viện cũng không kiểm tra cho bọn chúng nữa, mà kiến nghị bọn chúng đi tới bệnh viện tâm thần số bảy của Ung Thành, cũng chính là bệnh viện chuyên khoa tâm thần tiếng tăm lừng lẫy của Ung