Trương Văn Trọng và Đàm Thanh đứng ngay ven đường đợi khoảng hai mươi phút, Vưu Giai đã lái chiếc BMWs Z7 của nàng xuất hiện trước mặt hai người.
“Di, Thanh, sao em cũng ở đây?” Nhìn thấy Đàm Thanh đang đứng bên cạnh Trương Văn Trọng, Vưu Giai có chút kinh ngạc.
“Thế nào? Giai Giai tỷ, chị thầm nghĩ muốn gặp Trương ca mà không muốn thấy em sao?” Đàm Thanh cười trêu.
Vưu Giai bị nói trúng suy nghĩ trong lòng, trên mặt âm thầm nổi lên một tia đỏ ửng.
Bất quá nàng rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, tức giận trừng mắt liếc Đàm Thanh cười mắng: “Quỷ nha đầu, chị xem em ngứa ngáy rồi phải không? Thành thật nói đi, vì sao em lại ở chỗ này?”
Tuy nói vũ lực của Đàm Thanh cao hơn Vưu Giai nhưng bởi vì lúc còn nhỏ, nàng lớn lên dưới sự chiếu cố của Vưu Giai, cảm tình đối với Vưu Giai thật giống như chị ruột trong nhà, cho nên nàng đối với Vưu Giai có một loại kính nể phát ra từ trong nội tâm.
Lúc này nghe Vưu Giai uy hiếp, nàng mỉm cười thành thật nói: “Vừa rồi Trương ca có chút việc nhờ em hỗ trợ, sau khi xong, đúng lúc chị gọi điện thoại tới.
Vốn em nghĩ hai người có ước hội, còn đự định lảng tránh một chút.
Kết quả Trương ca nói hai người muốn đến triển lãm hoa cỏ quỷ thị, vừa lúc em cũng muốn được thêm kiến thức, cho nên mặt dày ở lại.
Ai, Giai Giai tỷ, em làm vậy sẽ không gây trở ngại cho hai người chứ?”
Hoa cỏ quỷ thị trong miệng Đàm Thanh chính là cuộc triển lãm hoa cỏ thực vật buổi tối.
Bởi vì hàng năm đều sẽ triển lãm thực vật cổ quái vào ban đêm, mà giá vé tương đối cao, người bình thường căn bản không có tứ cách đi vào, cho nên buổi triển lãm ban đêm cũng khoác thêm một lớp áo thần bí.
Kéo dài lâu ngày, cũng thu được danh xứng ‘hoa cỏ quỷ thị’.
“Em cũng đã ở lại rồi, lẽ nào chị còn có thể nói gì sao? Quỷ nha đầu, em thật là nhiều chuyện!” Trong lòng Vưu Giai bất đắc dĩ âm thầm thở dài, nguyên bản nàng cho rằng buổi tối hôm nay chỉ có nàng và Trương Văn Trọng ở chung với nhau, nhưng không nghĩ đến giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim chạy ra phá rối.
Nói thì nói vậy, nhưng vô luận thế nào nàng cũng không nói ra lời, nhất là ở ngay trước mặt Trương Văn Trọng.
Dù trong lòng có trăm ngàn lần không muốn, Vưu Giai cũng chỉ đành cười nói: “Thế nào lại gây trở ngại tới chúng tôi chứ? Mọi người cùng đi thì càng náo nhiệt hơn mà.
Thanh, em dự định ngồi chung xe với chị hay tự mình lái xe đi?”
“Em tự mình lái xe thôi, để xe lại chỗ này em không yên tâm.” Đàm Thanh ngồi lên xe mô tô, vừa cười vừa nói: “Nếu như em mất xe, vậy thì quá mất mặt, phỏng chừng toàn bộ đội hình cảnh, thậm chí toàn bộ hệ thống cảnh sát Ung Thành đều sẽ cười rụng răng.
Giai Giai tỷ, chị nói cho em địa chỉ, em tự lái xe tới.”
Vưu Giai vừa mới nói đị chỉ cho Đàm Thanh, nàng đã khẩn cấp vọt xe đi, chỉ ném lại một câu: “Em đi trước đây, hai người nhanh theo đi.”
Nhìn Đàm Thanh lái mô tô phóng như bay rời đi, Vưu Giai cười khổ lắc đầu nói: “Quỷ nha đầu này lái xe luôn hoang dã như thế, đã nói bao nhiêu lần cũng không nghe.
Xem ra cần phải tìm một thời gian đem chuyện này nói cho chú Đàm, để chú ấy thư thập nàng.
Nếu như đợi nàng gặp phải tai hoạ thì đã quá muộn rồi.” Nói đến đây, nàng quay lại nhìn Trương Văn Trọng mỉm cười nói: “Trương tiên sinh, còn suy nghĩ gi nữa? Lên xe đi.
Hoa cỏ quỷ thị đã khai trương, nếu như chúng ta tới chậm, sợ rằng những thực vật quý hiếm đều bị người khác mua hết đó.”
“Được.” Trương Văn Trọng lên tiếng, vội vàng