Lúc này, khi chiếc BMWs Z7 của Vưu Giai chạy đến bãi đỗ xe của hoa cỏ quỷ thị, ở trong bãi đỗ xe đã sớm đậu đầy mọi loại kiểu dáng xe sang trọng.
Bảo an phụ trách trông coi bãi đỗ xe của khu thực vật ban ngày lúc này đã đổi thành một nhóm người khác.
Những người này vóc người cường tráng, cơ thể vạm vỡ, trang phục màu đen, nhìn qua cực kỳ bưu hãn.
Chỉ từ khí thế trên người bọn họ phát ra, là có thể biết được những người này đều không phải bảo an bình thường có thể so sánh.
Lúc này Trương Văn Trọng và Vưu Giai đều phát hiện, Đàm Thanh lái mô tô đang đậu ngay lối vào bãi đỗ xe, đang cùng tranh luận gì đó với mấy người bảo an.
Mà khi xe BMW của Vưu Giai sắp đi vào lối đỗ xe, một bảo an bước nhanh tới nhìn Vưu Giai cúi chào, cũng thỉnh đưa ra thiếp mời.
Vưu Giai móc ra thẻ mời bằng vàng ròng đưa cho bảo an.
Bảo an cầm chiếc máy điện tử trong tay nhẹ nhàng đảo qua mặt thẻ, liền biết được thân phận và địa vị của Vưu Giai.
Lúc đưa thẻ vàng trả lại cho Vưu Giai, bảo an cúi chào nàng, khách khí nói: “Hoan nghênh cô, Vưu tiểu thư, chúc cô tối nay mua được vật mà mình thích.”
Vưu Giai chỉ chỉ Đàm Thanh ở phía trước, không giải thích được hỏi: “Người bạn kia của tôi có hiểu lầm gì với các anh sao? Sao tôi cảm thấy cô ấy như đang tranh cãi với các anh?”
“Ồ, thì ra vị tiểu thư kia là bạn của cô sao? Nàng không có thẻ mời, nhưng lại đòi phải đỗ xe trong bãi cho nên chúng tôi đành phải ngăn cản cô ấy.
Nếu như cô ấy là bạn của Vưu tiểu thư, như vậy cô ấu cũng có tư cách vào trong hoa cỏ quỷ thị.” Nói đên đây, tên bảo an hướng đồng bạn mình vung tay lên nói: “Cho cô ấy vào, cô ấy là bạn của Vưu tiểu thư.” Bốn tên bảo ăn ngăn cản trước mặt Đàm Thanh lúc này mới nghiêng người tránh ra để cho nàng lái xe vào.
Đợi khi Vưu Giai dừng xe trong bãi, cùng Trương Văn Trọng xuống xe, Đàm Thanh sớm đã gởi mô tô xong, đi tới bên cạnh nàng, miệng lầm bầm không vui.
“Bọn người kia thậ ghê tởm, thấy tôi không có thiệp mời, không cho tôi vào trong gởi xe luôn.
Tôi đã nói tôi là bạn của chị mà họ không tin.” Vừa nhìn thấy Vưu Giai, Đàm Thanh liền cáo trạng.
Vưu Giai nhịn không được nở nụ cười, nhìn Đàm Thanh như nhìn một người em gái nghịch ngợm của mình: “Hôm nay thấy em không xông vào, xem như là có tiến bộ.”
Đàm Thanh nói: “Em là cảnh sát nhân dân, làm sao lại làm chuyện vô cớ xông vào?”
“Hay ta!” Vưu Giai thoáng liền vạch trần lời nói dối của nàng, vừa cười vừa nói: “Đừng cho là chị không biết, không phải em nghĩ một mình em đánh không lại mấy người kia nên mới không xông vào sao, chị nói không sai chứ?”
Đàm Thanh bị đoáng trúng tâm tư, gương mặt hơi đỏ lên, nàng xấu hổ cười cười nói: “Được rồi, được rồi, thời gian không sớm nữa, chị xem trong bãi có nhiều xe như vậy, đã biết bao người tới rồi.
ĐI thôi, chúng ta nhanh vào đi, bằng không những thực vật thần kỳ cổ quái đều bị mua hết, chúng ta chẳng phải sẽ không có gì để nhìn sao?” Dứt lời, nàng gương mẫu đi nhanh về hướng khu thực vật.
Nhìn động tác của Đàm Thanh, Vưu Giai cùng Trương Văn Trọng đều nhịn không được mỉm cười.
Khi ba người đi tới cửa khu công viên thực vật, cổng lớn đã khoá chặt.
Nhìn từ bên ngoài, xung quanh chỉ toàn những ngọn đèn u ám, không nhìn thấy rõ ràng lắm.
Ngay tại cửa vẫn bố trí bảo an, mà bốn phía tường rào cao chót vót đồng dạng cũng có bảo an cầm đèn pin đi tuần tra.
Không nói