Chương 20
Hoàng Phong tức tốc trở về Việt Nam, vừa đáp máy bay, hắn đã nhanh chóng lao đến bệnh viện, Nam Phương hiện giờ vẫn còn đang nằm trong phòng cấp cứu, hắn đứng trước cửa phòng, đi đi lại lại, suốt hai tiếng đồng hồ không dám chớp mắt khỏi dòng chữ đang nhấp nháy, cũng không dám rời đi nữa bước.
Hắn chỉ mới đi có mấy ngày lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, lúc Nam Phương bảo Hàn Ngọc trốn thoát, hắn lại điên tiết bảo bất cứ mọi giá phải bắt cô trở về, nhưng mọi giá mà hắn nói, chính là tính mạng đang nguy kịch của anh trong phòng cấp cứu lạnh ngắt kia.
Trần Khánh Minh, Trần Khánh Minh. Hoàng Phong điên tiết lẩm nhẫm tên anh, trong lòng thầm cầu nguyện cho Nam Phương.
Cánh cửa bật mở, bốn người bác sĩ mặt mày nặng nề, cùng mấy người y tá bước ra, hắn lập tức chạy tới, gằng lấy vai một người hét lớn: “Thế nào rồi, cậu ấy thế nào rồi.”
“Tạm thời bệnh nhân đã qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng sát xuất anh ta tỉnh lại tôi không chắc chắn lắm, do phần mềm bị tổn thương nghiêm trọng, cho nên nếu có thể tỉnh dậy, anh ta cũng sẽ bị liệt nữa người.” Bác sĩ lau mồ hôi nhỏ giọt trên trán, lạnh lùng giải thích, trong khi từng câu, từng chữ của ông ta thốt ra là con người của hắn dần khuỵa xuống, hắn đang rơi vào bóng tối.
Có tỉnh dậy hay không vẫn còn là chuyện may rủi, sau này, cuộc sống của chàng thanh niên kia sẽ phải gắn bó hoặc là chiếc giường hoặc là chiếc xe lăn, như vậy, cuộc đời kia còn gì để hy vọng nữa.
Hoàng Phong sau hai tháng vẫn không thấy Nam Phương tỉnh dậy, hắn đã tiều tụy hốc hác đi rất nhiều, hắn mang anh về Mỹ, để anh điều trị ở một bệnh viện tốt nhất nhưng tình hình vẫn không mấy khả quan.
Một vết đạn sượt vào bụng Nam Phương, một chiếc xe tông thẳng vào anh, Trần Khánh Minh, hắn hận anh, hận đến muốn giết chết anh.
Trên đời này, hắn không còn lại gì nữa cả, Hoàng My, cô em gái nhỏ bé của hắn, Nam Phương, người hắn yêu thương, và quan trọng nhất với hắn, tất cả đều bị Trần Khánh Minh tướt đoạt.
Lợi ích, tiền bạc? Bây giờ đã không còn quan trọng, cái quan trọng là con người nằm trong kia, có thể sống được nữa hay không?
Hắn bước trên hành lang bệnh viện, hắn đau