Buổi trưa, ăn cơm xong, Tô Mạch ngồi ở sô pha xem ti-vi.
Cô đang xem bản tin của thành phố.
Triệu Thù ngồi cạnh, vừa uống trà vừa nói: “Cắt giảm nhân công hàng loạt, cái công ty thực phẩm Trương Thị này chắc bị sao rồi.”
Tô Mạch gật đầu: “Đúng thế, chủ công ty này là cha một bạn học cấp ba của tôi.”
Trâu Tinh Thần lại xem: “Trương Lâm Na?”
Tô Mạch ừ một tiếng.
Trâu Tinh Thần lấy mấy lon bia để trong tủ lạnh ra.
Triệu Thù không cầm: “Mới cơm nước xong, rượu bia gì.”
Trâu Tinh Thần bật một lon đưa cho Tô Mạch, hai người ngồi sóng vai, cụng lon.
Triệu Thù đứng dậy: “Hai người làm sao thế, có cái gì vui đáng để ăn mừng đâu?”
Tô Mạch cười: “Không có gì.”
Triệu Thù thấy chán, tự về chỗ ngồi của mình ngủ trưa.
Hết bản tin, Tô Mạch và Trâu Tinh Thần cũng uống xong bia.
Tô Mạch bỗng nhớ ra một chuyện: “À, phải rồi, hôm qua anh cầu hôn không tính đâu nhé.”
“Em là kẻ phàm tục, không có nhẫn kim cương là không chịu đâu.”
Điện thoại của Trâu Tinh Thần đổ chuông, anh liếc nhìn rồi đi ra ngoài ban công nghe điện.
Tới khi anh quay vào, Tô Mạch hỏi: “Ai gọi vậy? Còn phải trốn đi chỗ khác nghe nữa, phụ nữ à?”
Trâu Tinh Thần xoa tóc Tô Mạch: “Đúng vậy, phụ nữ.”
Tô Mạch túm tay Trâu Tinh Thần, đè anh xuống sô pha, nói như thể thẩm vấn tội phạm: “Nói! Con hồ ly nào?”
Trâu Tinh Thần ngồi thẳng dậy, dựa lưng vào sô pha, nhìn lên trần nhà: “Không phải phụ nữ, là đàn ông.”
Tô Mạch: “Đàn ông anh cũng không tha?”
Trâu Tinh Thần không đùa nữa: “Cố Bắc Đồ.”
Tô Mạch ngồi xuống: “Anh ta gọi cho anh làm gì? Tuyên chiến?”
Trâu Tinh Thần: “Xin lỗi, cậu ta gọi điện thoại xin lỗi anh.”
Tô Mạch ngạc nhiên: “Tại sao?”
Trâu Tinh Thần: “Cậu ta thừa nhận mình là người đứng sau thuê người bôi xấu game của chúng ta.”
Tô Mạch: “Không phải anh đã điều tra ra là Tiền Viện rồi sao?”
“Tính Cố Bắc Đồ cũng không phải kiểu người làm loại chuyện này.”
Trâu Tinh Thần cười nhếch mép: “Em hiểu cậu ta thật đấy.”
Tô Mạch đạp anh một đạp: “Cái vẹo này không phải do chính anh nói trong cuộc họp hay sao.”
Trâu Tinh Thần: “Hình như vậy.”
Tô Mạch nhìn anh một cái: “Quay lại chuyện chính, không phải Cố Bắc Đồ làm, anh ta tội gì phải gánh trách nhiệm nhỉ.”
Trâu Tinh Thần: “Hoặc là cậu ta với Tiền Viện đã thành đôi hoặc là đã cắt đứt hẳn.”
Tô Mạch suy nghĩ chốc lát: “Chắc là do đã thành đôi đấy, đã làm như thế rồi, chắc chắn là do đã thành đôi.”
Trâu Tinh Thần: “Anh thấy chưa chắc đâu.”
Tối đó, Tô Mạch nhận được điện thoại của Tiền Viện, đối phương vừa mở miệng đã mắng té tát: “Sao cái loại mày lại âm hồn bất tán thế hả!
Trâu Tinh Thần đang làm việc ở phòng bên, Tô Mạch cầm điện thoại đi ra ngoài đường rồi mới quát lại Tiền Viện: “Nói ai âm hồn bất tán đấy!”
Tuy cô không hiểu Tiền Viện bảo âm hồn bất tán là cớ làm sao nhưng cứ chửi lại là xong.
Cô đã không còn là con bé nghèo hèn tự ti hồi đó nữa. Hồi đó, lúc Tiền Viện kéo bầy bắt nạt cô, cô chỉ biết ôm cặp sách lùi vào góc tường, không dám động cựa.
Tiền Viện tiếp tục lên cơn: “Mày là người đã có đàn ông rồi, có thể cút xa ra một chút được không!”
Tô Mạch đứng tựa vào cột đèn, đu đưa chân đá một cục đá nhỏ: “Tiền Viện, tôi thấy cô nên đi khám bác sĩ tâm lý đi. Cô có bệnh hoang tưởng đấy à? Ai âm hồn bất tán đếch gì, tôi chẳng hề liên lạc với anh ta.”
Tiền Viện càng giận điên lên: “Không hề liên lạc, khỏi chối đi, tao đã kiểm tra lịch sử cuộc gọi của Bắc Đồ rồi. Trong vòng một tháng trở lại đây, mày đã gọi cho anh ấy tổng cộng ba cuộc điện thoại.”
Tô Mạch nhớ ra: “Đúng, trao đổi chuyện vi phạm bản quyền của một bài quảng cáo.” Trong lúc xử lý chuyện của Tiêu Như, đã từng liên lạc với Cố Bắc Đồ.
Tiền Viện cười khẩy: “Sợ là mày mượn danh nghĩa công việc để tiếp cận anh ấy thì có.”
Tô Mạch cạn lời: “Chỉ có cô mới nghĩ anh ta báu thế, với tôi, anh ta chẳng là cái cứt gì.”
Cô thoáng dừng lời: “Cô nói xem, cô với Cố Bắc Đồ dằng dai qua lại bao nhiêu năm qua, sao vẫn không tu thành chính quả vậy? Cô đã đi tìm nguyên nhân chưa?”
Tiền Viện: “Thì tại mày chứ còn gì nữa.”
Tô Mạch: “Tiền Viện, cô nói vậy là không đúng. Cố Bắc Đồ đã từng có mấy đời bạn gái, tôi với anh ta chẳng có gì hết. Cô nói xem tại sao cô cứ bám lấy tôi không chịu nhả vậy?”
Tiền Viện: “Hồi đó nếu không phải dì can thiệp thì chẳng phải mày đã được rồi sao.”
Tô Mạch: “Cô đang nói cái gì thế?”
Tiền Viện không nói tiếp, Tô Mạch tự động não cũng hiểu ra được đại khái: “Cái ảnh trong máy tính của cô là cô mượn người chụp trộm rồi đưa cho mẹ Cố Bắc Đồ xem chứ gì.”
Tiền Viện nổi cáu: “Sao mày biết được chuyện tấm ảnh, có phải là mày nói cho Bắc Đồ nên anh ấy mới làm căng với tao phải không?”
Tô Mạch: “Muốn người không biết thì trừ phi mình không làm. Cảm ơn năm đó đã chia rẽ.”
Nói xong, cô cúp luôn điện thoại.
Tiền Viện gọi lại, Tô Mạch không nghe.
Hiện giờ cô đang có cuộc sống rất tốt, có người yêu rất tuyệt vời, cái chuyện vớ vẩn này đã qua rồi thì không muốn lôi ra lại nữa.
Tô Mạch cho rằng tình cảm Cố Bắc Đồ dành cho cô không phải là thích, mà là không cam lòng. Không cam lòng thua Trâu Tinh Thần. Anh ta đã coi Trâu Tinh Thần là đối thủ suốt một thời gian dài, mấy năm qua vẫn luôn phải sống dưới cái bóng của Trâu Tinh Thần, luôn khao khát giành chiến thắng, bất kể là về sự nghiệp hay là về phụ nữ, như thể chỉ có thắng được Trâu Tinh Thần thì cuộc đời anh ta mới có thể hạnh phúc viên mãn.
Tô Mạch bỏ điện thoại vào túi áo khoác, đứng ở lề đường ngẫm chuyện nhân sinh.
Một thoáng tình cờ, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy cửa sổ phòng trên tầng hai đang mở.
Người đàn ông đứng bên cửa sổ đang cúi đầu nhìn cô.
Tô Mạch gửi một cái hôn gió rồi chạy vào trong biệt thự.
Cô chạy một mạch lên phòng anh, ôm lấy anh từ sau lưng: “Cái tên hồng nhan họa thủy này.”
Trâu Tinh Thần quay đầu lại: “Em mới cãi nhau với Tiền Viện đấy à?”
Tô Mạch cười: “Làm sao anh biết?”
Trâu Tinh Thần: “Nói to tới mức ở trên tầng hai anh cũng nghe thấy.”
Tô Mạch buông Trâu Tinh Thần ra, kéo ghế ngồi xuống, ngửa mặt lên nhìn: “Mau kết hôn thôi. Kết hôn rồi thì mới không còn ai tới làm phiền em nữa.”
Trâu Tinh Thần cười: “Sao đây, giục cưới à?”
“Hay nói cách khác là em đang cầu hôn?”
Tô Mạch: “Anh không muốn à?”
Trâu Tinh Thần: “Chuyện cầu hôn tất nhiên phải để đàn ông làm.”
Tô Mạch đứng dậy khỏi ghế: “Đến nhẫn kim cương anh cũng không mua, cầu hôn kiểu gì. Nếu là kiểu quỳ xuống dập đầu hai cái thì em không đồng ý.”
Trâu Tinh Thần ôm vai Tô Mạch, kéo cô vào lòng mình xoa xoa: “Chờ qua được giai đoạn bận rộn này, sẽ tặng cho em một hôn lễ thật lãng mạn.”
Tô Mạch: “Người mà có cái nhẫn kim cương cũng không mua lại còn không biết xấu hổ đi khoác lác về hôn lễ.”
Cô nhẩm tính trong lòng những chuyện sắp tới phải bận, chuyện ngay gần nhất là đại hội ngành nghề công nghệ thông tin, năm bữa nữa sẽ diễn ra.
Năm nay, công ty khoa kỹ Tinh Thần là chú ngựa ô được chú ý nhiều nhất, tất nhiên có được mời.
Tô Mạch mở tủ quần áo chọn đồ cho Trâu Tinh Thần mặc đi dự.
Cô cầm một chiếc sơ mi trắng và một chiếc sơ mi hồng nhạt ướm ướm thử trước người Trâu Tinh Thần một hồi: “Da trắng thật là tốt, màu gì cũng cân được hết.”
Trâu Tinh Thần: “Cái chính là do đẹp trai.”
Tô Mạch cất
đồ vào lại tủ, quay người lại nói: “Khiêm tốn chút đi được không?”
Thôi, cái gã kiêu ngạo chết tiệt này xưa nay làm gì biết hai chữ khiêm tốn viết thế nào.
Tô Mạch tắm rửa sạch sẽ, chui vào chăn: “Anh thấy em nên đến dự với tư cách bạn gái của giám đốc Trâu hay là nhà thiết kế của Khoa kỹ Tinh Thần?”
Trâu Tinh Thần trèo lên giường: “Trong lòng em đã có đáp án rồi lại còn hỏi anh.”
Tô Mạch cười.
Hai người không ai nói ra nhưng đôi bên đều hiểu.
Tô Mạch sẽ đến dự với tư cách nhà thiết kế của Khoa kỹ Tinh Thần chứ không phải tự dán cái mác bạn gái của giám đốc Trâu cho mình.
Tiền lương của cô không tăng thêm, vẫn là hai ngàn một tháng, nhưng trong tay cô có chi phiếu của Trâu Tinh Thần trị giá lượng tiền mà cô có tiêu cả đời cũng không hết.
Tô Mạch thầm mắng Trâu Tinh Thần thật gian trá, quá gian trá.
Cô đấm lưng cho anh: “Ông chủ này, anh xem đó, em mang danh nhà thiết kế, giá thị trường bét nhất cũng phải được ba, bốn mươi ngàn một năm. Một năm anh chỉ trả cho em có hơn hai mươi ngàn, có phải là không được ổn cho lắm không? Chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ tổn hại tới danh tiếng của Khoa kỹ Tinh Thần đó.”
“Không chừng người ta sẽ bảo tiền lương thiết kế thấp như thế thì làm ra tác phẩm gì tốt được chứ.”
Trâu Tinh Thần nhìn cô một cái: “Không phải đã đưa chi phiếu cho em rồi sao? Muốn tiêu sao cứ tiêu.”
Tô Mạch: “Chuyện đấy khác mà, chi phiếu với tiền trong thẻ đều là của anh.”
Trâu Tinh Thần: “Hiểu rồi.”
Tô Mạch vui ra mặt: “Quý ngài đã nghĩ thông rồi à?”
Trâu Tinh Thần: “Hiểu là em muốn giấu quỹ riêng.”
Tô Mạch bóp cổ Trâu Tinh Thần: “Giai cấp tư sản bọn anh toàn uống máu người thế này à.”
Trâu Tinh Thần cầm cổ tay Tô Mạch: “Giai cấp tư sản bọn anh không uống máu người, chỉ ăn thịt người thôi.”
Nói rồi, anh đè người con gái nằm bên xuống, cúi đầu cắn cô một miếng.
Tô Mạch sờ sờ dấu răng ở cổ, đạp anh một cú: “Đồ chó.”
Hôm sau, Tô Mạch vẫn được thỏa nguyện, nhận được mail của công ty, giám đốc Trâu tăng lương cho cô, từ hai ngàn lên năm ngàn. Tăng gấp hơn hai lần, đúng là một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ thê lương rung động lòng người.
Tô Mạch hẹn Lâm Tiểu Linh ra ngoài cầm theo chi phiếu của Trâu Tinh Thần ăn một bữa.
Cơm tối gọi thêm rượu vang.
Tô Mạch rót cho Lâm Tiểu Linh: “Nói chuyện với chồng em thế nào rồi?”
Lâm Tiểu Linh trông gầy hơn lần trước, mặt mày không có huyết sắc: “Em tưởng người phụ nữ bên ngoài đó là người thứ ba, không ngờ em mới là người thứ ba.”
“Họ đã ở bên nhau từ hồi đại học, chưa bao giờ chia tay.”
Tô Mạch tức quá phải chửi: “Tên cặn bã.”
Lâm Tiểu Linh nhấp chút rượu vang: “Em đúng là mắt mù, lại còn tưởng anh ta thật lòng yêu em.”
“Mạch tỷ, thực ra em cực kỳ hâm mộ chị. Năm ngoái cũng khoảng tầm này, hai chị em mình đều đang yêu đương. Chị với Thần ca, trông thì đường tình trắc trở, còn từng trải qua chuyện đào hôn, chia tay li kỳ như phim nhưng tình cảm của anh chị là tình yêu thực sự.”
Tô Mạch cầm tay Lâm Tiểu Linh an ủi.
Lâm Tiểu Linh tiếp tục nói: “Giờ em mới biết, anh ấy vì căn nhà nên mới cưới em. Căn nhà mua sau khi kết hôn nên là tài sản chung của vợ chồng.”
Tô Mạch: “Không phải cha mẹ em là người trả tiền lần đầu sao? Cho dù chia nhà thì em cũng chiếm lợi thế, hơn nữa hắn còn lừa dối, ngoại tình, phải đuổi ra khỏi nhà mới phải.”
Lâm Tiểu Linh thở dài: “Cha mẹ em đều là nông dân, văn hóa thấp, không biết dùng chi phiếu, không chuyển khoản tiền qua ngân hàng mà lúc mua nhà thì đưa cho bọn em tiền mặt, không có ghi chép giao dịch gì ở ngân hàng. Tên đó vịn vào việc này nói tiền đó là nhà anh ta trả.”
Tô Mạch: “Em có nắm được bằng chứng ngoại tình của hắn không?”
Lâm Tiểu Linh cúi đầu, không nói tiếng nào.
Tô Mạch: “Thôi không sao, nếu em mưu mẹo được vậy thì đã không phải là Lâm Tiểu Linh.”
Lâm Tiểu Linh trông như sắp khóc tới nơi: “Đó là tiền mồ hôi nước mắt cả đời của cha mẹ em.”
Tô Mạch: “Không sao, chị tìm giúp cho em một luật sư giỏi, không để cho tên cặn bã ấy chiếm lợi được của em một xu nào.”
Điện thoại Lâm Tiểu Linh để trên bàn đổ chuông, tên cặn bã kia gọi.
Tô Mạch nghe máy, không đợi đối phương lên tiếng đã mắng xối xả ngay một trận, mắng xong liền cúp máy.
Lâm Tiểu Linh cảm kích xem Tô Mạch chiến.
Ăn cơm xong, Lâm Tiểu Linh nói đầy lo lắng: “Hắn ta ghi thù ghê lắm, hay là Mạch tỷ cứ mặc kệ em.”
Tô Mạch ôm cánh tay Lâm Tiểu Linh: “Chị chỉ có vài người bạn thật tâm, em là một trong số đó. Chị không thể mặc kệ em được.”
Khoảng thời gian cô và Trâu Tinh Thần chia tay, mất mấy hôm cô cứ như người mất hồn, sống dở chết dở, chỉ khổ Lâm Tiểu Linh phải chăm cô.
“Em phải tin tưởng rằng người lương thiện cuối cùng đều sẽ có kết cục tốt đẹp. Trên còn đường tiến tới cuộc sống hạnh phúc, khó tránh khỏi giẫm phải cứt chó. Có điều, không sao hết, lần sau nhìn đường kỹ hơn là được.”
Hai người vừa nói chuyện vừa ra khỏi nhà hàng, nói đến chuyện công việc và dự định tương lai, Lâm Tiểu Linh nói: “Lý Quảng Toàn quấy rối thực tập sinh mới tới công ty bị đối phương ghi âm, kiện ra tòa, giờ đang lo kiện tụng.”
“Chuyện này không biết bị ai mách với truyền thông, danh dự của Lý Quảng Toàn thế là hết sạch. Tổng giám đốc Lưu không thể giữ ông ta được nữa, phải tống khỏi công ty.”
Tô Mạch dừng bước, ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời. Mặt trăng treo ở chân trời, xung quanh rải rác muôn ngàn sao, lấp la lấp lánh hệt như những vụn kim cương vỡ.