Tô Mạch ăn tối với Lâm Tiểu Linh xong về nhà.
Trâu Tinh Thần tắm xong ra khỏi nhà vệ sinh, Tô Mạch đang ngồi trước bàn trang điểm tháo khuyên tai.
Trâu Tinh Thần lại gần, cúi xuống, ghé vào môi cô ngửi ngửi, hơi hơi chau mày: “Em uống rượu à?”
Tô Mạch cười: “Rượu vang, không sao đâu.”
Trâu Tinh Thần đứng tựa vào bàn, vừa lau tóc vừa nói: “Lần sau không cho em uống rượu với người khác ở bên ngoài nữa, nữ cũng không được.”
Tô Mạch cất hoa tai vào hộp trang sức, đứng dậy: “Anh yên tâm, em có chừng mà, có say đâu.”
Trâu Tinh Thần bỏ khăn xuống bàn, dựng thẳng một ngón tay lên hỏi: “Đây là gì?”
Tô Mạch: “Là một.”
Trâu Tinh Thần: “Sai, em say rồi.”
Tô Mạch: “…”
“Rõ ràng là một mà, sao lại sai, không đời nào, đúng là một.”
Trâu Tinh Thần giơ lại ngón tay lên: “Đây là ngón tay, ngón trỏ.”
“Hỏi em đây là gì chứ có hỏi là mấy đâu. Rõ ràng là say rồi, đầu óc không minh mẫn.”
Tô Mạch: “…” Còn tính cái kiểu đếch này nữa.
Trâu Tinh Thần xuống dưới nhà hâm một cốc sữa nóng mang lên cho Tô Mạch: “Uống đi, tối ngủ sẽ dễ chịu hơn.”
Tô Mạch nhận cốc: “Không nhận ra đấy, giám đốc Trâu càng ngày càng ân cần.”
Hai người nói chuyện nhảm mấy câu, Tô Mạch kể cho Trâu Tinh Thần nghe chuyện Lý Quảng Toàn bị kiện ra tòa vì tội quấy rối tình dục nơi công sở.
Trâu Tinh Thần nghe xong, ừ một tiếng.
Tô Mạch thấy Trâu Tinh Thần chẳng tỏ thái độ gì bèn hỏi: “Anh không phát biểu chút cảm nghĩ nào à?”
Trâu Tinh Thần ngước mắt nhìn lên: “Cảm nghĩ về cái gì?”
Tô Mạch: “Về luật nhân quả tuần hoàn trong trời đất ấy, tên lợn chết đó cuối cùng cũng phải quỳ gối trước cán cân công lý.”
Trâu Tinh Thần cười: “Trời đất có lẽ công bằng của trời đất nhưng đôi khi vẫn cần phải có chút lực tác động của con người.”
Tô Mạch ngẩng đầu nhìn Trâu Tinh Thần: “Ý là sao?”
Trâu Tinh Thần xoa tóc Tô Mạch: “Đi tắm đi còn hầu ngủ.”
Tô Mạch tắm rửa sạch sẽ xong, trèo lên giường, nằm đè trên người Trâu Tinh Thần, cúi xuống hôn hôn anh: “Không phải là anh gọi truyền thông làm lớn chuyện của Lý Quảng Toàn lên đấy chứ?”
Trâu Tinh Thần lật người đè Tô Mạch xuống: “Trước hoa dưới nguyệt, nói chuyện của tên đó làm gì. Nói gì đó lãng mạn tí đi.”
*trước hoa dưới nguyệt: chỗ này mình lấy theo cách dịch cụm “hoa tiền nguyệt hạ” của Đoàn Thị Điểm trong “Chinh phụ ngâm khúc”. Nguyên văn đoạn thơ: link
Tô Mạch nghiêng nghiêng đầu: “Lãng mạn gì đây, anh nói cái gì mới lãng mạn? Em thấy nhẫn kim cương lãng mạn, anh có không?”
Trâu Tinh Thần cười khẽ: “Để bụng chuyện nhẫn kim cương vậy cơ à?”
Tô Mạch: “Kiếp trước có lẽ em là một con rồng chuyên thích những thứ lấp lánh tỏa sáng ví dụ như kim cương, châu báu, vàng bạc, à, không tính bạc, bạc chẳng đáng tiền.”
*trong văn hóa dân gian thì rồng thích những thứ lấp lánh và hay sưu tập chúng vậy nên chỗ ở của rồng thường có nhiều kho báu.
Trâu Tinh Thần: “Thế em yêu tiền của anh hay là con người anh?”
Tô Mạch: “Anh nghĩ đi đâu thế.”
Trâu Tinh Thần cười.
Tô Mạch: “Vậy tất nhiên là yêu tiền của anh rồi.”
Cô chỉ nghịch ngợm đùa một chút như thế, cái giá phải trả là bị anh ấn trên giường, cực lực “cọ sát”.
Ngày hôm sau, họng cô mất tiếng, eo mỏi rã rời như không còn là của mình.
Trâu Tinh Thần đút cho cô một viên kẹo bạc hà: “Ăn nó cổ họng sẽ thấy dễ chịu hơn đấy.”
“Còn rời giường được không?”
Tô Mạch bóp bóp đôi chân mỏi nhừ: “Em tàn phế rồi, mấy ngày tới không thể động cựa được, buổi tối tự anh ngủ một mình đi.”
Trâu Tinh Thần ngồi xuống cạnh giường: “Mỏi ở đâu, anh bóp cho.”
Tô Mạch chỉ chỉ xuống chân: “Ở đây.”
Năm giây sau.
Tô Mạch la lên: “Anh đang sờ lần lên chỗ đếch nào thế.”
Trâu Tinh Thần: “Triệu Thù đang ngay dưới nhà kìa, em kêu to lên nữa đi.”
Tô Mạch ngậm miệng.
Trâu Tinh Thần cười cười đứng dậy: “Anh chuẩn bị sẵn bữa sáng cho em rồi. Trứng ốp, không cháy tí nào, còn là hình trái tim chuẩn đét nữa.”
“Cháo thịt nạc trứng bắc thảo ở trong nồi cơm điện, lát em tự lấy ăn nhé.”
*cách nấu cháo thịt nạc trứng bắc thảo (皮蛋瘦肉粥): lưu ý, thịt nạc thái miếng, không phải thịt băm như ở mình hay ăn, video có engsub.
Tô Mạch lê đôi chân mỏi nhừ xuống giường: “Anh học nấu cái cháo này từ hồi nào thế?”
Hồi trước anh chỉ biết nấu cháo trắng.
“Anh không ngại phiền phức à?”
Trâu Tinh Thần: “Nấu cho vợ mình ăn, có gì mà phiền phức.”
“Chỉ mất có hai tiếng thôi, trong cháo có cho thêm gan lợn băm đấy.”
Gan lợn muốn nấu sao cho ngon cực kỳ khó.
Tô Mạch ôm cổ Trâu Tinh Thần, hôn môi anh một cái: “Tối thưởng cho anh.”
“A: Đầm hầu gái, B: Đầm nàng thỏ ngây thơ, C. Đồng phục học sinh, D. Đồng phục y tá.”
Trâu Tinh Thần đáp không cần nghĩ: “Cả A, B, C, D.”
Tô Mạch lườm anh: “Sao anh thông minh vậy, đề này chỉ được chọn một đáp án.”
Trâu Tinh Thần: “Mặc đồng phục học sinh sau đó tốt nghiệp làm y tá, đồng thời làm hầu gái ở quán cà phê và nuôi một em thỏ hồng.”
Tô Mạch đạp anh một đạp: “Hay lắm anh.”
Trâu Tinh Thần cười, đi ra cửa còn ngoái đầu lại nói: “Anh có việc ra ngoài, chiều anh về.”
Tô Mạch gọi anh: “Quay lại.”
Trâu Tinh Thần vâng lệnh quay lại.
Cổ áo sơ mi của anh chưa cài hai khuy trên cùng, Tô Mạch cài khuy ở dưới, chừa khuy trên cùng lại cho dễ thở.
Cô chỉnh lại áo cho anh xong, ngẩng đầu lên hỏi: “Hôm nay giám đốc Trâu quyến rũ như thế để đi ngoại tình à?”
Trâu Tinh Thần: “Ngoại khỉ gì, tối qua đã bị em ép khô rồi.”
“Anh đi xem văn phòng mới.”
Trâu Tinh Thần đi ra ngoài, Tô Mạch rửa mặt xong xuống dưới tầng ăn món cháo thịt trứng bắc thảo gan lợn băm Trâu Tinh Thần tự tay nấu mất hai tiếng đồng hồ và trứng ốp lết trái tim không cháy.
Ăn sáng rửa bát xong thì cũng tới giờ làm.
Tô Mạch ôm laptop ngồi trên sô pha mở poster lên làm.
Cô làm một lúc, đứng dậy xoa xoa cổ, chân mỏi, toàn thân đều mỏi.
Cô quay sang hỏi Chu Bắc: “Chu Bắc, đã ấn định được hôm nào chuyển văn phòng chưa?”
Chu Bắc rời mắt khỏi màn hình máy tính: “Chưa có quyết định cuối cùng, phải chờ lão đại đi xem cái đã.”
Tô Mạch ừ một tiếng: “Không phải hôm nay giám đốc Trâu đi xem rồi sao, thế chắc hôm nay là xác định được rồi.”
Chu Bắc ngạc nhiên ra mặt: “Lão đại đi xem văn phòng mới á, chắc không phải đâu, ông ấy đâu hỏi tôi địa chỉ.”
Triệu Thù nhanh trí nói chêm vào: “Lần trước không phải ông nói là ở cái tòa nhà gì gì đó rồi sao, tra cái là xong, còn hỏi ông làm gì?”
Chu Bắc: “Thế thì lão đại cũng đâu có số của đối phương mà liên lạc.”
Triệu Thù trợn mắt nhìn anh ta.
Chu Bắc vội vàng sửa khẩu cung: “À phải, tôi có gửi qua wechat cho ông ấy rồi.”
Tô Mạch lại chỗ Chu Bắc, nhìn đăm đăm vào mắt anh ta rồi quay qua nhìn Triệu Thù: “Thế là sao?”
Trâu Tinh Thần không đi xem văn phòng mới, anh ấy nói dối cô.
Đúng lúc này, điện thoại Chu Bắc để trên bàn đổ chuông.
Tô Mạch đứng tựa vào cạnh bàn, ấn nghe máy, để chế độ loa ngoài.
“Quên không dặn ông, lát Tô Mạch có hỏi thì nói là tôi đi xem văn phòng mới, đừng có nói hớ, vậy nhé.”
Trâu Tinh Thần nói xong liền cúp máy.
Cả văn phòng im lặng đầy ngượng ngập.
Vương Tử Hoài lại nói với Tô Mạch: “Đừng nghĩ nhiều, Thần ca không phải người lại đi ngoại tình ong bướm đâu, chắc chắn không phải anh ấy ra ngoài hẹn hò với phụ nữ.”
Tô Mạch: “Cám ơn anh đã nhắc.”
Cô ra ngoài ban công gọi cho Trâu Tinh Thần.
Đối phương nghe máy rất nhanh.
Tô Mạch: “Anh đang làm gì thế?”
Trâu Tinh Thần: “Đang xem văn phòng mới.”
Tô Mạch: “Xem thế nào rồi?”
Trâu Tinh Thần: “Rất tốt, diện tích, an ninh, điều kiện làm việc đều rất OK.”
Tô Mạch: “Quý ngài xem tiếp đi, không làm phiền nữa.”
Chắc chắn là anh có chuyện giấu cô nhưng không phải là lén hẹn hò với người phụ nữ khác sau lưng cô, chút tín nhiệm này thì chắc chắn là cô có.
Sáng nay anh mới tốn hơn hai tiếng đồng hồ làm bữa sáng cho cô, có lòng như thế đâu phải người đàn ông nào cũng làm được cho bạn
gái mình.
Cho tới khi Tô Mạch vào bếp rót nước, nhìn lướt qua chỗ thùng rác.
Hộp cháo dùng một lần của “Quán cháo Chu Ký”, trên hộp còn dán một cái nhãn giấy “cháo thịt nạc trứng bắc thảo thêm gan lợn”.
Để ngăn bản thân nghĩ miên man, cô nhanh chóng vùi đầu vào công việc bận rộn.
Sau bữa trưa, Tô Mạch có việc ra ngoài gặp một khách hàng thuê quảng cáo.
Địa điểm hẹn gặp ở một quán cà phê gần bên công ty khách hàng.
Chỗ đó khá xa, phải đi vòng mất nửa thành phố Tây Quỳnh.
Lúc Tô Mạch xuống taxi, đi vào quán cà phê, làn đường bên cạnh đang tắc đường.
Giữa một loạt xe, cô liếc một cái liền nhận ra xe của Trâu Tinh Thần.
Bentley đen bản số lượng giới hạn quá sức thu hút, muốn không để mắt cũng khó.
Cửa sổ bên phía ghế phụ lái đang để mở một nửa, Tô Mạch nhìn thấy người ngồi trong xe.
Đó là một phụ nữ, tóc dài đen thẳng, da rất trắng, khuôn mặt góc cạnh, trông còn rất trẻ, cùng lắm chỉ ngoài hai mươi.
Người phụ nữ quay mặt qua nói chuyện với người cầm lái, thỉnh thoảng lại mỉm cười nhã nhặn.
Tô Mạch vẫn chưa chịu tin, lấy điện thoại gọi cho Trâu Tinh Thần.
Góc cô đứng không nhìn thấy anh nhưng có thể thấy người phụ nữ kia không nói chuyện với người cầm lái nữa.
Bởi vì người ta bận nghe điện thoại.
Trâu Tinh Thần: “Alo.”
Tô Mạch đứng trước cửa quán cà phê, nắng hơi gắt, cô dịch sang bên, lùi vào dưới bóng râm cho mát, đáy lòng cũng trở lạnh theo.
“Anh đang đâu vậy?”
Trâu Tinh Thần: “Đang trên đường về.”
Tô Mạch: “Tốt.”
Nói rồi cô liền cúp máy.
Khách hàng đã tới, Tô Mạch cùng người ta vào trong quán cà phê.
Có điều người bên phía khách hàng không phải vị quản lý đã hẹn trong điện thoại mà là một cô gái trẻ tuổi trông rất lão luyện. Vậy cũng không sao, chỉ cần ký được hợp đồng là được.
Tô Mạch là một nhà thiết kế chuyên nghiệp, chiến thuật đàm phán cũng không tồi. Cho dù vừa mới phải thấy một cảnh tượng không dám tin vào mắt nhưng lúc này vẫn có thể bình tĩnh trao đổi với khách hàng như thường.
Ngoại trừ nói chuyện công việc, hai người còn trò chuyện thêm chút việc ngoài lề.
Tô Mạch hỏi: “Trước người liên lạc với chúng tôi của công ty cô là giám đốc Vương, sao lần này không tới?”
Đối phương uống một ngụm cà phê: “Sau này mọi người là bạn làm ăn, tôi cũng không giấu gì, dù sao cũng không giấu được. Giám đốc Vương đang bị tạm đình chỉ công tác.”
“Có điều cô cứ yên tâm, không phải do vấn đề đạo đức nghề nghiệp của giám đốc Vương, điều khoản hợp tác đã thương thảo với quý công ty khi trước cũng không có vấn đề gì.”
Tô Mạch: “Vậy vì sao ông ấy bị tạm đình chỉ công tác vậy?”
Người phụ nữ nói nhỏ: “Vì một chút vấn đề liên quan đến tác phong trong đời tư.”
Tô Mạch thấy thích tính tình thẳng thắn của cô gái này, hai người bèn chuyện gẫu với nhau.
Cô gái kể: “Giám đốc Vương đã có vợ nhưng vẫn tư thông với một em ở quầy lễ tân của công ty. Nghe nói ông ấy và vợ quen biết nhau từ nhỏ, bên nhau từ thuở hàn vi tới giờ, cực kỳ mặn nồng.”
“Đàn ông đều thế cả, một khi thăng tiến vèo vèo, gặp phải cám dỗ là lòng dạ liền lung lay.”
Cô gái vẫn còn nói tiếp nhưng Tô Mạch không còn nghe kỹ nữa.
Trong đầu cô chỉ quanh quẩn câu nói vừa nãy, đàn ông thăng tiến nhanh chóng không chịu được cám dỗ bên ngoài ngoại tình với gái trẻ.
Rời quán cà phê lúc ba rưỡi chiều, ngoài đường khá vắng xe nhưng trong mắt cô như vẫn nhìn thấy chiếc Bentley đen đậu ở đằng kia.
Tô Mạch bắt xe về nhà, Trâu Tinh Thần đã về rồi.
Anh đang ngồi ở sô pha viết code.
Tô Mạch lại gần, ngửi ngửi người anh rồi nhìn nhìn vào trong cổ áo, không có mùi nước hoa cũng không có sợi tóc đáng ngờ nào của phụ nữ.
Trâu Tinh Thần ngẩng đầu: “Sao thế?”
Tô Mạch ngồi xuống: “Cháo thịt nạc trứng bắc thảo sáng nay là anh mua ở quán cháo, anh có thừa nhận không?”
Trâu Tinh Thần liếc nhìn thùng rác trong bếp: “Em lục thùng rác à, cái sở thích kiểu gì thế.”
Tô Mạch quay qua nhìn anh: “Vậy vì sao anh phải lừa em?”
Nói là tốn hai tiếng đồng hồ để nấu cháo, còn nói là phải đi xem văn phòng mới thực ra là đi với người phụ nữ khác.
Tô Mạch: “Có phải anh cảm thấy tốn thì giờ nấu cháo thật là lãng phí phải không? Anh có thể dùng thời gian ấy tạo ra được những thứ có giá trị hơn.”
Từ lúc mới quen, anh đã là người như vậy. Cô cũng không nghĩ gì hết, thậm chí còn tán đồng quan điểm của anh. Thế nhưng, anh nói dối là anh sai rồi.
“Nếu chỉ để dỗ cho em vui thì không cần thiết.”
“Anh nói dối một lần thì phải nói dối thêm vô số lần nữa để che đậy nó.”
“Anh không nói dối.” Trâu Tinh Thần để máy tính xuống, kéo Tô Mạch vào bếp, mở tủ lạnh, chỉ vào quả trứng bắc thảo ở trong: “Thấy chưa, đồ nấu còn thừa đó.”
“Chẳng qua thành phẩm không được lý tưởng cho lắm, khó nuốt quá nên mới đổ đi. Ra ngoài mua cái khác về.”
Tô Mạch đứng nhìn tủ lạnh, bỗng nhiên thấy bản thân đúng là kiếm chuyện sinh sự, cô nói khẽ: “Hai tiếng đấy thật là lãng phí.”
Trâu Tinh Thần xoa đầu Tô Mạch, sờ tóc cô: “Bỏ thời gian phục vụ vợ mình sao có thể gọi là lãng phí.”
Tô Mạch hơi cảm động: “Xưa nay anh đâu có thế.”
Trâu Tinh Thần: “Xưa khác giờ khác.”
Anh cười: “Giờ anh có em mà.”
Tác giả có chuyện muốn nói:Tô Mạch: Nói, cô gái trong xe là ai? Mà không cho em được một câu trả lời làm em vừa lòng thì A. Quỳ bàn giặt, B. Quỳ bàn phím, C. Quỳ vỏ sầu riêng, D. Quỳ cây xương rồng.
Trâu Tinh Thần: Không chọn cái nào hết.
Tô Mạch: Ai nói với anh đây là câu hỏi lựa chọn, đây là danh sách, làm lần lượt theo thứ tự.