Sau đó, Diệp Thư Từ đã quên Thẩm Tứ cúp điện thoại như thế nào, chỉ nhớ sự rung động vô kể lan tràn trong lòng mình, tất cả đều khiến cô choáng ngợp.
Thời niên thiếu của một người vẫn là tốt đẹp nhất.
Diệp Thư Từ mở miệng một hồi, mãi mới nói được câu "Cảm ơn".
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Tứ cười nói: "Không có gì."
Cô vốn tưởng rằng anh cũng có chút tình cảm mơ hồ với cô, nhưng nhìn thấy nụ cười điềm đạm trên khóe môi Thẩm Tứ, những suy nghĩ đen tối đó nhanh chóng loại bỏ khỏi đầu.
Thẩm Tứ chỉ là một cậu thiếu niên tốt bụng mà thôi.
Giống như lần đầu tiên trái tim cô rung động, người ta chỉ tiện tay giúp cô mà thôi.
Cô không nên nghĩ nhiều như vậy.
Nhưng.
Thẩm Tứ đang đứng trước mặt Diệp Thư Từ, nhìn thân hình cao lớn mạnh mẽ của cậu thiếu niên, không hiểu sao trong lòng cô dâng lên một nỗi buồn, Diệp Thư Từ tiến lên phía trước hai bước, trên người anh tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng thật dễ chịu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chắc không phải là nước hoa, mùi hương rất nhẹ, có lẽ là hương thơm từ sữa tắm.
Cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng hỏi: “Thẩm Tứ, cậu cũng có việc bất đắc dĩ à?”
Cô có rất nhiều rất nhiều cái bất đắc dĩ, chẳng hạn như áp lực từ cha mẹ, tính cách không muốn chịu thua của bản thân, và cả một tình yêu thầm kín mịt mù tăm tối.
Còn Thẩm Tứ - người được ví như con cưng của trời thì sao?
Chàng trai quay mặt đi, yên lặng suy nghĩ vài giây, rũ mắt nhìn cô một cái: "Có rất nhiều."
Diệp Thư Từ không ngờ câu trả lời lại là như vậy.
Cậu thiếu niên không nhìn cô nữa, giọng nói trầm vang lên, không biết là đang nói với cô hay nói với chính mình: “Người khác cảm thấy tôi chỗ nào cũng tốt, nhưng thực ra tôi lại hâm mộ các bạn học khác có gia đình bình thường đơn giản."
"Những niềm vui đơn giản cũng là hạnh phúc."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong câu này, Thẩm Tứ ngẩng đầu nhìn cô một cách lười biếng, ánh mắt như muốn hỏi lại cô, mặt Diệp Thư Từ lập tức nóng bừng lên.
Cô ghét sự vô dụng của mình, muốn nói điều gì đó để giảm bớt sự xấu hổ, nhưng không ngờ rằng Thẩm Tứ lại nói: "Diệp Thư Từ, chúng mình đi vào đi."
Bên trong và bên ngoài ghế l* là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
“Sao cậu ra ngoài lâu thế?” Khương Hiểu đến gần hỏi cô.
“Vừa rồi.” Diệp Thư Từ vốn muốn nói ra chuyện giữa cô và Thẩm Tứ, nhưng lại nuốt xuống cổ họng mấy lần, cuối cùng mới nói: “Mẹ tớ gọi điện thoại.”
Hãy để chuyện này trở thành một bí mật giữa cô ấy và Thẩm Tứ đi.
"Tớ cạn lời rồi, cậu biết gì không?" Khương Hiểu liếc nhìn về phía Lâm Úy: "Sao lại có người đáng ghét như vậy nhỉ, vừa rồi Thẩm Tứ ra ngoài đi vệ sinh."
"Không phải ai đó rất thích hát sao? Tại sao Thẩm Tứ vừa ra ngoài đã ngừng lại, gương mặt còn lập tức biến thành núi băng, giống như người khác nợ cô ta tám triệu vậy, cũng không thèm đối phó cho có với bạn bè của Chu Tử Kỳ nữa."
"Đúng là, nếu cậu không thật lòng muốn đến dự sinh nhật của Chu Tử Kỳ thì cũng không cần tới, dựa vào tên tuổi đến đây để theo đuổi đàn ông thì có ích lợi gì?"
Diệp Thư Từ mỉm cười, Khương Hiểu lòng đầy căm phẫn, đến cùng vẫn là vì Chu Tử Kỳ mà thể hiện cự bất bình.
Cô đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Khương Hiểu để an ủi người bạn của mình.
Chỗ karaoke này cũng có dịch vụ kiểu khách sạn, Chu Tử Kỳ đã gọi đồ ăn trước, hơn bảy giờ tối, người phục vụ mang thức ăn lên đúng giờ.
Lâm Úy đi vào phòng vệ sinh, khi cô ta quay lại đã không còn chỗ ngồi, Diệp Thư Từ liền ngồi dịch vào để tạo một khoảng trống nhỏ ở giữa.
Chu Tử Kỳ thường xuyên kể vài câu chuyện cười, những lời hay nối tiếp nhau khiến bữa tiệc nhanh chóng trở nên rất náo nhiệt.
Đây là lần đầu tiên Diệp Thư Từ tham gia bữa tiệc sinh nhật của một người bạn, những người bạn trước đây của cô đều rủ nhau đến nhà ăn làm một bữa là xong, chưa từng trải qua một dịp như ngày hôm nay, lúc đầu cô còn cho rằng bản thân sẽ không thích lắm.
Không ngờ có thể hòa nhập rất tốt.
Nhưng Diệp Thư Từ không nói chuyện nhiều với Lâm Úy.
Trong khi ăn, Diệp Thư Từ vô tình phát hiện, Lâm Úy lấy điện thoại ra, giả vờ như đang nghịch điện thoại linh tinh, nhưng thực ra là bật máy ảnh.
Đối diện với Lâm Úy lại chính là Thẩm Tứ.
Khóe miệng Diệp Thư Từ giật giật, không nói nên lời. Cô chú ý thấy, khóe miệng Lâm Úy không nhịn được mà nở một nụ cười, chụp liên tiếp mấy tấm ảnh xong mới lặng lẽ cất điện thoại đi.
Thẩm Tứ yên lặng gắp rau.
Dáng vẻ chàng trai khi ăn thật nhã nhặn và sạch sẽ, dù cầm trên tay là xiên thịt hay cá nướng, anh đều gói chúng lại bằng giấy vệ sinh rồi mới ăn một cách chậm rãi, giống như một tấm áp phích yên lặng.
Những ngọn đèn mờ mờ ảo ảo chiếu lên người anh ánh sáng loang lổ nhiều màu, anh không ngồi ở vị trí trung tâm, thậm chí không có biểu cảm gì, nhưng lại có một sức hấp dẫn khiến người khác không thể coi thường.
"Đang nhìn Thẩm Tứ sao?" Giọng nói trầm thấp của Lâm Úy vang lên bên tai cô.
Diệp Thư Từ lập tức ngước mắt lên: "Không, tớ chỉ đang ngẩn người thôi."
Lâm Úy nhìn cô một cái thật sâu: "Vừa rồi tớ nhìn thấy hai cậu nói chuyện trước cửa nhà vệ sinh, có đúng không?"
Thảo nào Khương Hiểu nói sau khi Thẩm Tứ rời đi, cô ta liền biến thành đồ mặt lạnh, thì ra đây chính là lý do.
Diệp Thư Từ cười nói: "Cũng không nói gì nhiều, Thẩm Tứ đã giúp tôi chút việc."
Lâm Úy nhìn cô, nhẹ nhàng nhấp một ngụm đồ uống, trên môi cong lên một nụ cười mỉa mai, nói chậm rì rì: "Thẩm Tứ quả thật là một người rất tốt bụng. Trước đây mẹ đã nói với tớ, khi cậu ấy còn nhỏ, nhìn thấy những người ăn xin bên đường, liền không nhịn được mà giúp đỡ họ một chút."
Nụ cười trên môi Diệp Thư Từ đông cứng lại.
Cô cũng không là người dễ dàng chịu thua, liền nâng cằm lên, giễu cợt cười một tiếng: “Cái gì cũng là mẹ cậu nói, có vẻ như cậu không thân với Thẩm Từ cho lắm nhỉ.”
Sau khi ăn xong, mọi người lại đi đến sảnh trò chơi.
Diệp Thư Từ không đi, cô sợ Đường Tiếu tức giận vì cuộc thi, tốt hơn là nên về nhà sớm một chút để an ủi nỗi buồn của mẹ.
Diệp Thư Từ về đến nhà lúc chín giờ, trong lòng cảm thấy thấp thỏm không yên.
“Tiểu Từ.” Đường Tiếu nói: “Bà nội Vương mới vừa gọi điện khen ngợi con đấy.”
Diệp Thư Từ cảm thấy bất lực, chỉ là một việc nhỏ dễ như trở bàn tay, đâu đến nỗi phải đặc biệt gọi điện thoại khen ngợi chứ.
"Bà nói con rất chín chắn, rất dũng cảm, còn khen mẹ giáo dục con rất tốt nữa." Khi cười lên nếp nhăn trên khóe mắt Đường Tiếu trông thật dịu dàng, có thể thấy tâm trạng của bà rất tốt.
"Bà nội Vương còn nói con rất xuất sắc, tốt hơn dì của con nhiều, học hành đều giỏi như nhau, nhưng dì của con lại đọc sách nhiều đến phát ngốc rồi, không được thông minh láu cá như con."
Bây giờ Diệp Thư Từ mới hiểu tại sao những lời khen ngợi của bà nội Vương có thể thay đổi tâm trạng của Đường Hiểu, nói cho cùng vẫn là vì tâm lý hơn thua.
Chỉ vì hôn nhân không được tốt như dì, lúc đó dì còn trẻ tuổi không hiểu chuyện nên đã nói vài lời không hay, dt liền nhớ cho đến bây giờ, cái gì cũng so sánh với dì.
Tính cách của dì trầm tĩnh và hướng nội, nhưng đối xử với cô rất tốt, Diệp Thư Từ không muốn hạ thấp dì, liền cau mày lại, không nói gì.
Sau khi Đường Tiếu thể hiện tâm trạng vui vẻ xong, lại trở nên nghiêm túc, nói với Diệp Thư Từ về cuộc thi: "Những người bạn đó của con nói rất có lý, học bá chính là học bá, có tầm nhìn xa trông rộng, mẹ đã suy nghĩ rồi, con có thể tham gia."
Diệp Thư Từ vô cùng vui vẻ: "Cảm ơn mẹ."
Mặc dù cô đã bắt đầu chuẩn bị cho cuộc thi, Đường Tiếu vốn không thể ảnh hưởng đến quyết định của cô, nhưng có