Khi Diệp Thư Từ về đến nhà, ghế sô pha bị xiêu vẹo, trên sàn nhà toàn là bát đĩa vỡ nát. Những bộ bát đĩa này rất đắt tiền, hai năm về trước, Diệp Thanh Vân có được một dự án lớn nên đã bỏ ra khoản tiền gần năm chữ số để mua về.
Bình thường chúng giống như là cục cưng của Đường Tiếu, có một lần Diệp Thư Từ không cẩn thận làm vỡ một cái, Đường Tiếu than phiền cả ngày mới thôi.
Những món đồ sứ vỡ vụn trước mắt này đã chứng tỏ rằng chủ nhân của nó vừa trải qua một trận cãi vã dữ dội.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước kia, bọn họ cũng cãi nhau.
Nhưng hai vợ chồng vô cùng quan tâm đến việc học của con gái, thậm chí có cãi nhau cũng đè nén cảm xúc, có vài lần, hơn nửa đêm thực sự nhịn không được nữa, họ mới vô tình đánh thức Diệp Thư Từ.
Diệp Thư Từ chỉ có thể tự mình khuyên nhủ Đường Tiếu, rồi lại nói chuyện với Diệp Thanh Vân, nhưng Đường Tiếu cũng không nghe theo lời khuyên của cô, sau một thời gian dài cô cũng mặc kệ, bọn họ thích gây ầm ĩ thế nào thì cứ ầm ĩ thế đó đi.
Hiện tại là thời điểm Diệp Thư Từ tan học, theo lý thuyết thì trong nhà không nên có tiếng cãi vã.
Nhưng giờ phút này, tiếng cãi vã liên tục không ngừng làm cho Diệp Thư Từ muốn bịt lỗ tai lại, rời khỏi thế giới này.
“Diệp Thanh Vân, tôi thật sự không muốn phải phục vụ ông nữa.” Giọng nói cuồng loạn của Đường Tiếu truyền ra: “Chồng của Tần Diệu thì vừa giặt quần áo vừa nấu cơm, ông nhìn người ta đi, xem người ta đối xử với vợ con tốt cỡ nào.”
Tính tình của Diệp Thanh Vân cũng không dễ chịu: “Sao bà không nhìn xem vợ của người ta có tính cách dịu dàng bao nhiêu, ngày nào bà cũng trưng ra vẻ mặt khó ở, tôi có nói gì bà không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Năm xưa điều kiện của ông kém như vậy, ngay cả một bộ áo cưới cũng không mua nổi, tôi có nói gì bà sao? Bây giờ ông còn trách móc tôi mỗi ngày, Diệp Thanh Vân, tôi thật sự không muốn sống cùng ông nữa.”
“Trước kia tôi nghĩ rằng Tiểu Từ còn nhỏ, không thể không có cha bên cạnh chăm sóc, hiện tại tôi đã biết, có một người cha không trách nhiệm, thì thà rằng không có cha còn hơn.”
“Không sống nữa thì không sống nữa, ai sợ ai chứ, ngược lại tôi còn muốn nhìn xem còn có người đàn ông nào sẵn lòng dính dáng với tính cách này của bà.”
“Rầm rầm rầm” Trong phòng ngủ lại phát ra âm thanh của đồ đạc đổ vỡ, cùng với tiếng vù vù khi lục tung tìm đồ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Diệp Thanh Vân, tôi thật sự không biết, ông cảm thấy không hài lòng về tôi nhiều đến vậy, ngày nào ông cũng đi công tác hoặc là tăng ca, chỉ trở về nhà mấy lần. Có phải ông đã làm trò xằng bậy bên ngoài rồi không.”
“Bà lại gán ghép lung tung cho tôi, tôi hỏi lương tâm của chính bà một chút, tôi là một người đàn ông như vậy à, tôi bán mạng vì công việc cỡ nào bà không rõ ư?”
“Đường Tiếu, sáng sớm ngày mai lập tức ly hôn đi.” Giọng nói của Diệp Thanh Vân trầm xuống, nhưng ông vẫn thở dài: “Mười năm trước cũng đã nói không thể sống chung nữa, khi đó bà bảo là cho con một gia đình hoàn chỉnh, chúng ta hãy nhường nhịn lẫn nhau, tôi nhịn, thế nhưng bà luôn luôn kiếm chuyện.”
“Bà mà không thay đổi tính tình của mình, về sau có tái hôn, người ta cũng không sống chung với bà nổi đâu.”
Đường Tiếu cười nhạo một tiếng: “Ông thì có trách nhiệm quá nhỉ, Tiểu Từ đã lớn như vậy rồi, ngoại trừ đóng góp một ít tiền bạc, ông còn làm được gì không? Khi còn bé Tiểu Từ bị viêm phổi, ông tăng ca, vào buổi lễ tốt nghiệp của con bé, ông đi công tác, Tiểu Từ tham gia kỳ thi cấp ba, ông lại đi công tác.”
“Mấy năm nay, con cái và cha mẹ già đều do tôi chăm sóc, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc tôi kiếm tiền. Ngược lại ông thì hay rồi, thế mà còn gây phiền toái cho tôi, buổi sáng ngày mai, ly hôn đi.”
“Tôi cũng không muốn sống kiểu giả tạo thế này nữa, hiện tại chúng ta mới bước vào tuổi trung niên, tôi thật sự không muốn bản thân phải chịu khổ mỗi ngày.”
Suốt cả đêm Diệp Thư Từ không thể ngủ được.
Cô đã thấy cha mẹ mình cãi nhau rất nhiều lần, nhưng đều là những cuộc cãi nhau nhỏ nhặt mà họ cố gắng kiềm chế cảm xúc, còn tranh chấp lớn đến mức không màng đến gì khác như vậy thì đây là lần đầu tiên.
Mặc dù lần nào bọn họ cũng nói không sống chung nổi nữa, muốn ly hôn, nhưng đây là lần đầu tiên hai người hoàn toàn không để ý thể diện của hai bên mà vạch mặt cãi lộn.
Diệp Thư Từ có một dự cảm, bọn họ sẽ thật sự ly hôn.
Cô đã tự trấn an bản thân nhiều lần, tự nhủ rằng cha mẹ sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn, mình đã lớn rồi không nên can thiệp vào quyết định của bố mẹ, nhưng nghĩ tới chuyện bản thân thật sự sắp mất đi một gia đình hoàn chỉnh, cô vẫn sụp đổ trùm mền khóc lớn.
Diệp Thanh Vân nói, mười năm trước bọn họ đã không thể sống chung nổi nữa.
Mười năm trước, Diệp Thư Từ chỉ mới vừa vào tiểu học. Hoá ra lúc đó, bọn họ đã không còn tình cảm, cô vẫn luôn cho rằng mấy năm gần đây cha mẹ mới bắt đầu cãi vã.
Ngày hôm sau, Diệp Thư Từ đi học với hai mắt thâm quầng.
Buổi sáng, cô quan sát thấy Diệp Thanh Vân cũng có quầng thâm quanh mắt, vành mắt của Đường Tiếu thì đỏ hoe.
Diệp Thanh Vân không ở nhà ăn sáng, Đường Tiếu tùy ý chuẩn bị cho Diệp Thư Từ một chút, chính bà cũng không ăn, mẹ con hai người không nói chuyện.
Nhiều khi, Diệp Thư Từ cũng muốn hỏi một câu: “Mẹ sẽ thật sự ly hôn với cha ạ?”, nhưng lời này quanh quẩn trong cổ họng vài lần, cuối cùng cô vẫn không nói ra miệng.
Cả ngày, Diệp Thư Từ đều học không vô.
Trong đầu đều là chuyện của cha mẹ.
Vào năm ngoái, cha mẹ còn giả vờ tình cảm trước mặt cô, tạo ra một hình ảnh gia đình hạnh phúc, sau lưng cũng sẽ cãi vã, có điều Diệp Thư Từ vẫn có thể làm cho mình mất cảm giác.
Bây giờ, tấm màn che cuối cùng cũng đã rơi xuống.
Hết giờ học, thầy Trần gọi Diệp Thư Từ lên văn phòng.
“Diệp Thư Từ, thầy thấy hôm nay trạng thái của em hình như không ổn lắm.”
Diệp Thư Từ không muốn nói chuyện trong nhà ở trường học, cô dứt khoát trả lời: “Không sao ạ, thưa thầy, hôm qua em không chú ý nên ngủ hơi trễ, em hơi mất ngủ, tối nay trở về em ngủ một lát là khoẻ thôi.”
Thầy Trần cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Thầy biết bây giờ em phải chịu sự áp lực không nhỏ, nhưng cũng phải chú ý cân bằng giữa học tập và nghỉ ngơi, nếu vì học tập mà khiến cơ thể mệt mỏi quá sức thì cũng được một mất mười. Thầy biết em là một đứa trẻ thông minh, phải học cách điều chỉnh tâm trạng.”
Diệp Thư Từ ngoan ngoãn gật đầu, nhưng khuôn mặt lại bối rối vì xấu hổ.
Thầy Trần lại lấy ra một chồng tài liệu in sẵn: “Trường học chúng ta có truyền thống diễn kịch, lúc đầu không cho phép học sinh cuối cấp tham dự, nhưng thầy nghĩ rằng, chúng ta sắp tốt nghiệp, tham gia một hoạt động cũng coi như là kỷ niệm.”
Diệp Thư Từ khẽ gật đầu.
Tham gia một hoạt động chỉ mất vỏn vẹn một buổi tối, không tốn