Tiết Dương gối đầu trên chân Hiểu Tinh Trần, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên khuôn mặt y, chưa từng rời đi. Hiểu Tinh Trần đương nhiên cảm nhận được, nhẹ hỏi:
- Sao thế? Hôm nay tâm trạng không tốt à?
Tiết Dương cứ như trẻ con, hơi lắc đầu, lại gật đầu. Đến cùng, hắn nhàn nhạt mở miệng, nghe có vẻ rầu rĩ:
- Đạo trưởng, ai cũng nói, ta không xứng với ngươi, không có tư cách đứng bên cạnh ngươi.
Khóe môi Hiểu Tinh Trần hơi co giật, sắc mặt liên tục thay đổi. Với tính cách của Tiết Dương, hắn chưa cắt lưỡi người ta là may rồi, lí nào lại phiền muộn ưu tư đến mức này? Nghĩ thì nghĩ, Hiểu Tinh Trần vẫn ôn nhu cười khẽ:
- Lời người ngoài, không cần để tâm. Chỉ cần ta cảm thấy ngươi xứng, trừ ngươi ra không ai khác thích hợp đứng bên cạnh ta là được rồi.
Dù sao cũng là quan hệ riêng của hai người, đâu đến lượt thiên hạ bình phẩm thay họ quyết định.
Tiết Dương hơi nghiêng đầu, khẽ cọ vào đùi Hiểu Tinh Trần, khóe môi không nâng lên, mà trùng xuống, lẩm bẩm:
- Nếu ngươi lúc nào cũng ngoan ngoãn như vậy thì thật tốt...
Phút chốc, tay Hiểu Tinh Trần đang vuốt nhẹ tóc hắn bỗng cứng lại, song nhanh chóng tiếp tục. Ngoan ngoãn...? Sắc mặt y thoáng chốc tái nhợt, đầu đau đến chẳng thể suy nghĩ nổi nữa. Tóc dài tùy ý xõa ra, từng sợi từng sợi đều vắt trên người, vương trên tay Hiểu Tinh Trần, vì vậy khi y đau đớn, vô thức nắm chặt, khiến Tiết Dương cũng bị tê dại theo. Nhưng lúc hắn vừa quay đầu muốn nhìn xem, y đã bình thường lại rồi. Hắn cau mày:
- Ngươi không khỏe à?
Hiểu Tinh Trần lắc đầu, không tự nhiên tiếp tục động tác:
- Không có gì. Đầu hơi đau một chút.
Tóc Tiết Dương vì khi nãy đi đêm về, nên sương thấm vào, hơi lạnh vẫn còn. Tay Hiểu Tinh Trần bị cảm giác này lướt qua, lại thấy thanh tỉnh không ít. Tiết Dương vẫn còn suy nghĩ vẩn vơ, cuối cùng không nhịn được mà gọi:
- Đạo trưởng.
- Ta ở đây.
Dừng một lúc, hắn tiếp tục:
- Hiểu Tinh Trần.
- Chuyện gì?
Tiết Dương lần này im lặng tiếp. Qua một khắc, hắn lại ngứa miệng:
- Tinh Trần.
Khóe môi Hiểu Tinh Trần co giật mãnh liệt, đối với cách gọi này, từ chối lên tiếng. Nhưng Tiết Dương lại lần nữa gọi như thế. Cuối cùng, y nhịn xuống cảm giác ngượng ngùng, đáp:
- Ừ...
Tiết Dương cựa người, để khuôn mặt gối trên đùi y cùng khuôn mặt y đối diện nhau. Hắn vươn tay, muốn chạm đến, lại bị Hiểu Tinh Trần bắt lấy. Tiết Dương nhỏ giọng thì thầm:
- Ta muốn sờ thử...
Không phải sờ thử, rõ ràng hắn sờ rất nhiều lần rồi... Cuối cùng, Hiểu Tinh Trần cũng đành buông tay mặc kệ. Ngón tay Tiết Dương lạnh buốt, khiến