Mấy ngày nữa Minh tộc lại tổ chức săn bắn, quy mô lớn hơn so với mấy cuộc săn trước, thời gian cũng kéo dài hơn, có thể là hai đến ba ngày. Tiết Dương từ sáng sớm đã rời đi xử lí sự vụ rồi. Khi Hiểu Tinh Trần thức dậy, trên bàn gỗ trong phòng đã đặt sẵn điểm tâm sáng, được giữ ấm cẩn thận. Y nếm thử, liền biết mấy thứ này là do Tiết Dương chuẩn bị.
Mặt trời đã lên cao quá đỉnh đầu, xung quanh hoa các trừ tiếng chim hót cũng chỉ có mấy thanh âm hạ nhân xào xạc quét dọn. Hiểu Tinh Trần trầm lặng ngồi dưới tán cây, toàn thân không có lấy chút cử động nhỏ nào, cứ như đã ngủ. Nhưng không phải, y chỉ là đang suy nghĩ thôi...
Hiểu Tinh Trần vẫn luôn thấy kì lạ, quan hệ của y với Tiết Dương, tại sao lại trở nên khó hiểu như thế? Hơn nữa, dường như rất gượng ép... Có những lúc, trong đầu Hiểu Tinh Trần lại chạy ra hàng loạt những chuyện không vui giữa hai người, song nhanh chóng lại bị xóa nhòa đi, thay thế bằng những kí ức khác. Nhưng sau đó, y dường như biến thành một Hiểu Tinh Trần “khác” vậy... Đối với hắn cứ cảm thấy không được tự nhiên, cũng không vui vẻ hay yêu thích như bình thường... Vì cái gì chứ? Y không biết chính mình lúc này có phải là “mình” nguyên bản không nữa... Chỉ cảm thấy, chính y cũng xa lạ với bản thân hiện tại... Hơn nữa hôm đó, hình như y mơ hồ nghe được đám người Minh tộc kia nhắc đến Đồng Tâm huyết. Còn nghe được cả công dụng của nó... Nhưng cũng không nghe được toàn bộ, không hiểu được toàn bộ, đại khái những chỗ nhắc đến y, đều không nghe được chút nào. Cứ như y sư giải thích tác dụng của Đồng Tâm huyết kia, chỉ đơn giản là giảng cho Tiết Dương hiểu, nói cho Tiết Dương hay mà thôi...
Linh lực Hiểu Tinh Trần thời gian vừa rồi hồi phục không ít, nhưng từ sau khi tỉnh lại mấy ngày trước, đột nhiên không tiến triển gì thêm, như có một bức tường vô hình nào đó ngăn dòng linh lực tiếp tục lưu chuyển. Mười phần linh lực, miễn cưỡng đã hồi phục sáu phần, bốn phần kia e là khó khăn hơn nhiều.
Hiểu Tinh Trần mải miết suy nghĩ, tiếng động xung quanh sớm đã chẳng thể làm phiền đến y, tận khi trong lòng có cảm xúc mềm mại liên tục cọ cọ, y mới sực tỉnh. Vật nhỏ kia kêu lên mấy tiếng, lưỡi nhẹ liếm qua lòng bản tay Hiểu Tinh Trần. Y cười khẽ, ôm tiểu hồ ly đặt trên tay, vuốt vuốt bộ lông mềm.
- Ngươi lại chạy ra ngoài?
Cũng không biết con bạch hồ này dùng cách gì, có thể tùy ý thoát khỏi thánh địa, chạy qua chạy lại quanh Hiểu Tinh Trần suốt. Hồ ly có linh tính, chuyện Hiểu Tinh Trần nói, dường như cái gì nó cũng nghe hiểu, còn giúp y không ít. Mặc dù không biết nói, có điều, chỉ cần y hỏi, tự nhiên nó sẽ có cách dẫn y đi chỗ cần đi, giải quyết chỗ cần giải quyết.
Tiểu hồ ly “nha...” mấy tiếng, dường như hôm nay nằm trong lòng Hiểu Tinh Trần thấy không thoải mái như mọi ngày, lăn lộn một hồi. Cuối cùng, nó cào một vết dài lên tay Hiểu Tinh Trần, song nhảy xuống, dùng răng gặm lấy một mảnh xiêm y. Hiểu Tinh Trần đứng dậy, xoa nhẹ vết cào, cũng không đau lắm, nhíu mày hỏi:
- Sao vậy?
Bạch hồ buông mảnh xiêm y ra, tiếp tục kêu, song lại gặm lấy, như muốn kéo Hiểu Tinh Trần đi. Y cúi đầu, lẩm bẩm:
- Kì quái...
Bình thường nó chẳng bao giờ khiến y bị thương, hôm nay đột nhiên trở tính, không phải trên người y có thứ gì chứ? Mặc dù nửa tin nửa ngờ, Hiểu Tinh Trần vẫn nhấc chân, đi theo hướng tiểu hồ ly kéo. Vật nhỏ kia, có lẽ còn biết nhiều chuyện hơn mấy lão già trong Minh tộc. Dù sao nó cũng là thánh linh.
Hiểu Tinh Trần không biết mình đang đi đâu, đi theo hướng nào, chỉ cảm thấy xung quanh mỗi lúc một cô quạnh hơn, sự sống cứ như dần biến mất vậy. Không có tiếng chim hót líu lo, không có nắng ấm nhè nhẹ, không có gió thổi man mác, mà khiến người ta sinh ra cảm giác đơn độc khó hiểu. Hiu hiu hắt hắt, chẳng biết cái gì, chỉ thấy bạch hồ càng gấp gáp, cũng càng hưng phấn hơn.
Đến trước một gốc cổ thụ, nhìn vào ít nhất cũng phải mấy trăm năm, tiểu hồ ly