Không biết bằng cách nào, Tiết Dương thật sự tìm được một cái hang giữa vách đá treo leo. Nhưng vào được đây, hắn cũng trầy da tróc thịt không ít. Hiểu Tinh Trần được hắn cẩn thận bao bọc, dường như không chịu đau đớn gì nhiều. Song, Tiết Dương để y nghỉ ngơi tạm trước, lại tìm cách ra ngoài mang Giáng Tai về. Qua hai lần đi đi lại lại, hắn triệt để kiệt sức. Hang động ẩm ướt, chẳng biết có rắn rết gì không. Nhưng tạm thời an toàn là được rồi.
Tiết Dương toàn thân khi nãy thì lạnh buốt, lúc này lại chuyển sang khô nóng, cứ luân phiên qua lại. Nếu không phải vì Hiểu Tinh Trần, hắn thật sự có thể bị khó chịu khiến bản thân rơi từ giữ vực thẳm xuống dưới đáy. Tiết Dương cố vận linh lực đè lại cảm giác khó chịu, nhưng dường như càng vận càng đau đớn hơn. Hiểu Tinh Trần thấy hơi thở hắn bất thường, vội hỏi han:
- Ngươi có chuyện gì?
Người Tiết Dương nửa nóng nửa lạnh, khiến Hiểu Tinh Trần cũng giạt mình. Y thử bắt mạch tay hắn, rồi chết lặng. Tiết Dương thều thào kể lại chút cảm giác lúc này, mơ hồ không rõ, hắn vội ôm lấy Hiểu Tinh Trần:
- Đạo trưởng, lạnh... Ta lạnh...
Hiểu Tinh Trần chỉ có thể tạm cho hắn uống mấy viên đan dược điều khí. Sắc mặt y không tốt, trách móc:
- Đã nói ngươi đừng vội lau kiếm, ngươi lại không nghe!
Toàn thân mấy con rắn kia chỗ nào cũng là độc. Tiết Dương dính phải máu rắn, có lẽ trúng phải loại khiến toàn thân người ta lúc nóng lúc lạnh, còn khơi gợi dục vọng ngủ say... Thường thì bị nọc rắn cắn mới có tình trạng này, nhưng có lẽ mấy con rắn kịch độc kia lại khác... Nhưng chỉ cần chưa bị nọc của nó chạy ngang dọc khắp cơ thể, mạng vẫn giữ được là tốt rồi.
Hồi chiều tối hắn chưa phát độc, có lẽ vì không dùng đến linh lực, nên chưa kích phát độc ngay. Lúc này nếu không có cách giúp Tiết Dương bình ổn, sợ là hắn sẽ khó chịu đến chết...
Tiết Dương thở gấp, nắm tay Hiểu Tinh Trần, muốn y giúp hắn xoa dịu hạ thân đang khó chịu, cơ thể lại chuyển nóng lên. Y cắn môi, hiếm khi thấy Tiết Dương rơi vào cảnh bất lực. Hắn nói:
- Đạo trưởng, ta khó chịu...
Hắn gần như càng mê man hơn, tay chân cũng tùy ý vội vàng lướt vào bên trong y phục Hiểu Tinh Trần. Lần này, y không phản kháng nữa... Hiểu Tinh Trần luồn tay qua tóc Tiết Dương, thấp giọng:
- Không sao... Có ta ở đây, ta giúp