Vốn dĩ Hiểu Tinh Trần định chờ hái được hoa dược, song trở về chuẩn bị qua một, hai hôm đưa Tiết Dương rời đi ngay. Trước mắt chưa tìm được nơi dừng chân lâu dài, nhưng nghỉ lại tạm thời thì không thiếu. Có điều, vết thương của hắn vì dầm mưa mà trở nặng thêm, không xử lí cẩn thận không được. Giờ thì hay rồi, tám phần nằm ở đây chờ người tới...
Sơn động này chú ý tìm một chút sẽ thấy, thêm nữa lần mò mấy cái cơ quan cũng không khó, hai người không thể tránh ở đây mãi được. Hiểu Tinh Trần thở dài, đút Tiết Dương uống hết chén thuốc.
Biết y lại lo lắng, hắn cũng không nói gì. Hắn tự có chuẩn bị. Đâu ai ngu để đám danh môn chính phái kia vây giết mà không thèm phản kháng. Toàn những kẻ vô lí, chưa biết rõ đầu đuôi đã vội vàng muốn ra tay ‘trượng nghĩa’, thật nực cười.
Có điều với tính cách của Hiểu Tinh Trần, nếu Tiết Dương phạm sát giới, y là người cản đầu tiên. Lần này Tiên môn với hắn mà xung đột trực tiếp thật, Hiểu Tinh Trần đứng giữa càng không thể làm gì. Giết hắn không được, làm loạn cùng hắn cũng chẳng xong.
Tiết Dương chưa từng muốn trốn tránh mối phiền phức lớn sắp tới kia. Hắn không phải chuột, gan cũng không bé, không sợ bị một đám người tự xưng chính khí đầy mình vây giết. Hiểu Tinh Trần cũng không thể trách hắn được, hắn là đang tự vệ. Hắn không giết người, người cũng sẽ đến giết hắn thôi.
Vốn tưởng loài hoa Hiểu Tinh Trần hái hôm trước chỉ trừ sẹo thôi, không ngờ tùy tiện đắp vào miệng vết thương cũng lành lặn hơn nhiều. Y hái không ít, mỗi ngày đều đắp, không đến nửa tháng, biết đâu sẹo sẽ mờ gần như không thấy nữa.
Cháo của Hiểu Tinh Trần, nhìn cũng không có gì đặc biệt, lúc ăn vào còn nhạt hơn nước lã... Chút mùi vị cũng không có. Y vốn quen ăn thanh đạm, nên hẳn không nhận ra chuyện này... Tiết Dương lần trước đã thử rồi, nhưng lúc đó cháo nguội, nên nghĩ mùi vị cũng thay đổi. Ai ngờ được...
Dù sao vẫn là Hiểu Tinh Trần có lòng, hắn ăn thế nào vẫn thấy ngon... Chờ vết thương hồi phục, Tiết Dương thề rằng không bao giờ để Hiểu Tinh Trần xuống bếp nữa.
Hết giận rồi, Tiết Dương mới phát hiện khoảng thời gian này không tồi tệ, cũng không đáng ghét như hắn nghĩ. Sáng sớm dậy bên cạnh có Hiểu Tinh Trần đã chuẩn bị thay thuốc cho hắn, song cùng hắn ra ngoài phơi nắng. Không phải mệt mỏi tự lừa mình dối người, cũng không cần treo cái mặt như đưa tang nguyên một ngày. Chiều chiều chờ y đi hái rau dại về, làm mấy món tạm ăn qua bữa. Tối có nước ấm đun sẵn tắm rửa qua. Đêm lại nghe y nhỏ giọng thủ thỉ, ôm y ngủ đến sáng. Hắn cảm thấy sau này hai người tìm nơi nào đó ẩn cư, cách biệt thế sự vốn dĩ rất tốt.
Tiết Dương an phận dưỡng thương được mấy hôm, lại ngứa tay ngứa chân tìm chỗ luyện kiếm. Hiểu Tinh Trần còn phải làm việc