Hôm nay Hiểu Tinh Trần lại lên núi hái hoa dược tiếp. Tiết Dương đòi đi theo, y liền ngăn cản, nói vết thương của hắn còn chưa tốt hơn bao nhiêu. Kì thực được chăm sóc tốt như thế, hắn hồi phục so với bình thường cũng nhanh hơn mà.
Nhưng hắn suy nghĩ chốc lát, lại đồng ý ở yên trong sơn động. Hiểu Tinh Trần vừa rời khỏi được một khắc, Tiết Dương đã thay y phục đứng dậy. Nhìn hạt châu vừa vỡ vụn, liền nhíu mày khó chịu. Đến nhanh như vậy... Thời gian hắn cùng y yên ổn, còn chưa được nửa tháng cơ mà?
Hiểu Tinh Trần vừa dò đường, vừa lẩm bẩm nói chuyện với tiểu hồ ly. Được nửa đường, chợt y vô thức sờ sờ phía sau lưng, lại sực nhớ:
- Ta quên mất, chưa mang vỏ linh mộc.
Cây linh thụ tuy chết rời, nhưng vỏ vẫn có chỗ dùng. Hoa kia hái không kịp giờ sẽ tàn, để quá lâu cũng không còn tác dụng. Y mang vỏ linh mộc, đặt chung với bọn chúng thì không lo nữa. Nếu không chờ y mang hoa về, cũng chẳng có ích lợi gì.
Tiết Dương vừa rời khỏi sơn động, đã vội chạy về phía khu rừng hôm trước gặp phải ma thú. Chẳng biết bầy rắn đập mãi không chết kia còn ở đó không, nhưng hắn bày trò một chút, chúng nó biết đâu tự khắc chui ra. Với sức hắn hiện tại, đâu thể trực tiếp xung đột.
Bầy rắn con nào con nấy cũng là kịch độc, chưa tới một khắc sẽ chẳng có cách nào cứu chữa. Hắn sống trong Minh tộc cũng được một thời gian, so với đám tiên môn thế gia vừa chân ướt chân ráo vội vàng chạy đến tìm chết có lợi thế hơn. Ở trong rừng cây tuy nhiều chỗ để Tiết Dương ẩn nấp, nhưng với tình trạng của hắn cũng không tốt lắm, nhỡ có người phát giác, thiệt lại về phần hắn. Tiết Dương suy nghĩ, vẫn là tìm chỗ hắn vừa ẩn nấp được, có chuyện không hay cũng chạy được thì tốt hơn. Chờ chiều chiều sương xuống, tối đến mưa lớn, xem đám tiên môn đó còn ở lại nơi này được không. Khu nhà hoang thời gian Hiểu Tinh Trần rời đi, hắn cũng biến thành chỗ luyện thi rồi.
Tiết Dương nhếch khóe môi. Tiên môn cũng đâu có vấn đề mà trực tiếp tìm hắn ra để vây công, hẳn cũng chuẩn bị kế hoạch trước. Thêm mấy lời Tống Lam và A Tinh kể lúc ở nơi này, còn sợ hắn giở trò nữa.
Nhớ trước kia, lúc Hiểu Tinh Trần bắt Tiết Dương đến Kim Lân Đài, cũng một đám tiên môn lao nhao giả trượng nghĩa đòi giết không cần hỏi. Song bị Kim Quang Thiện lúc bấy giờ vẫn còn tại vị gia chủ gây sức ép, rồi hết lòng che chở hắn, chẳng phải cũng im miệng? Trừ Nhiếp Minh Quyết, khi đó thật chẳng thấy kẻ nào dám nhiều lời quá. Đều là ngồi một chỗ xem trò vui.
Giờ thì khác rồi, Kim Quang Dao tại vị Tiên Đốc, việc đầu tiên là thanh lý hắn. Vì dù sao hắn cũng biết được không ít bí mật. Lần này nghe nói hắn chưa chết, có lẽ còn mất ăn mất ngủ. Nói cũng buồn cười. Có Kim Quang Dao, vậy hẳn còn thêm Lam Hi Thần. Người khác Tiết Dương có thể mắt nhắm mắt mở coi thường, nhưng Lam Hi Thần đâu phải tu sĩ bình thường? Y dù sao cũng là tiên thủ. Danh môn chính phái, mấy ai so được với y đây?
Nhưng mặc kệ thế nào, chuyện quá khứ ân oán