Hứa Hằng hiện thân cách đó mấy mét, dựa lưng vào một mặt tường thấp, trước người còn có một chiếc xe đẩy chất đầy rơm rạ mộc làm che chắn.
Hắn cố gắng làm nhẹ hơi thở của mình, ánh mắt cảnh giác quét về nơi vừa mới phát ra tiếng vang.
Không nhìn thì thôi, giờ vừa nhìn, một cảm giác lạnh lẽo tức khắc xông thẳng từ sống lưng lên trên đỉnh đầu.
Một gia đình bên phố phải cửa nhà mở toang, một bóng người đang treo trên cửa.
Hai bên đèn lồng ngoài cửa không biết đã sáng lên từ lúc nào, rõ ràng là đèn lồng giấy màu trắng nhưng lại lóe lên màu đỏ máu huyết tinh.
Giữa sáng và tối, tất cả đều hiện rõ.
Hứa Hằng thấy rõ bóng người treo trên cửa kia là một bà lão đầu đầy tóc trắng mất trật tự, mặc một bộ đồ vải thô màu xanh, hai mắt trợn tròn, nhìn chòng chọc dưới chân.
Lúc này, một cơn gió lạnh không rõ thổi qua, thi thể của bà già chậm rãi đong đưa theo gió, hai con mắt tràn ngập oán độc hận ý vừa lúc trừng chằm chằm về hướng của Hứa Hằng.
“Trời ạ…!”Hứa Hằng hít ngược một hơi khí lạnh, tê cả da đầu.
Kích thích, quá kích thích!Hắn không dám cúi đầu, nhưng ngón tay giấu dưới cơ thể đang điên cuồng ấn loạn trên điện thoại, gửi tin nhắn cho sư tỷ.
--“Sư tỷ, mau cứu ta, mau cứu ta, mau cứu ta”.
“Mẹ nó!”Đột nhiên, một tiếng gõ chiêng lanh lảnh chói tai đập vang lên.
Hứa Hằng lại bị dọa giật mình.
Chỉ là không đợi hắn làm ra phản ứng gì, căn nhà vốn nên đèn sì sì ở hai bên đường phố đột nhiên đều sáng lên ánh nến.
Két! Két! Két!Trong tiếng đẩy cửa nối nhau vang lên, cửa gỗ của mỗi căn phòng đều mở ra.
Từng người mặc cổ trang buộc tóc dài đang bước ra với vẻ mặt vui mừng.
“Chúc mừng chúc mừng!”“Ngày vui của Tư Đồ gia, bọn ta chuyên tới đây để chúc mừng đấy!”“Nhà có một lão, như có một bảo, chết là tốt nhất, Tư Đồ gia lại có thêm một môn thần, thật đáng mừng mà!”“Vì Tư Đồ gia chúc mừng!”Rất nhiều hàng xóm láng giềng, nam nữ già trẻ nhao nhao đi ra khỏi cửa, chắp tay nói chúc mừng với phủ trạch Tư Đồ nơi thi thể của bà lão bị treo.
Trong phủ trạch Tư Đồ cũng chậm rãi có mấy người đi ra, lệ rơi đầy mặt, rồi lại treo nụ cười vui mừng cứng ngắc.
Bọn họ không thấy bà lão treo trên cửa nhà, chắp tay nói tạ ơn hoàn lễ hướng mọi người, nhiệt tình đón khách vào phủ trạch.
“Tại hạ đường xá xa xôi, suýt nữa tới chậm, Tư Đồ lão gia thứ lỗi thứ lỗi!”Lúc này lại có một người khoan thai tới chậm từ nơi không xa, vẻ mặt cười bồi đi vào Tư Đồ phủ, chính là người cổ trang mà Hứa Hằng thấy đầu tiên lúc nãy.
Hiển nhiên theo người kia đến, cũng có nghĩa là khu quảng trường này đã hoàn toàn bị sương trắng bao phủ.
Hứa Hằng trốn ở trong cảnh, tận mắt thấy toàn bộ hình ảnh khung cảnh quỷ dị, biểu cảm đã cứng đơ từ lâu, trong lòng lại có chút muốn chửi bậy.
Đặc biệt đối với người cổ trang vừa nãy!Mẹ nó chạy gấp như vậy, còn tưởng là đuổi theo mình cơ, kết quả là ngươi sợ đến trễ bữa tiệc?Hứa