Toàn bộ động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động, liền mạch lưu loát, thậm chí còn không nghe thấy tiếng hai chân rơi xuống đất, người đã đứng vững bên trong tiểu viện rồi.
“Phù…!”Hứa Hằng chậm rãi thở phào một hơi, may mà căn cơ võ đạo đủ vững chắc, không có khiến cho đám quỷ dị kia chú ý.
Bây giờ trong nhà của hộ gia đình này hẳn là không có người, vừa nãy hắn nhìn thấy cả nhà này đều đi vào Tư Đồ gia, trước khi bọn họ ăn tiệc xong và trở về, nơi đây hẳn coi như là an toàn.
Hứa Hằng đơn giản quan sát căn nhà này, vừa nhỏ lại đơn sơ.
Trên một miếng đất trống trải ra một tấm vải rách, trên ấy hình như là đang phơi cái gì đó, từng cục đen thùi lùi, thấy không rõ là cái gì.
Chỗ bên cạnh chân tường thì đặt một cây cột phơi quần áo, trên đó còn treo móc vài món quần áo chưa cất đi.
Đột nhiên hai mắt Hứa Hằng sáng ngời, đi lên trước.
Từ trên quần áo, hắn đoán được không ít thứ.
Gia cảnh của gia đình này quả thực không tốt lắm, vải vóc quần áo hầu như lấy vải đay thô làm chủ, còn có nữ chủ nhân thích mặc màu đỏ, cách ăn mặc rất đơn điệu, kiểu dáng và nhan sắc của mấy chiếc yếm đều giống nhau như đúc… hừm, hơn nữa còn không dùng bột giặt.
Hứa Hằng quyết định nhanh chóng ném nó xuống, sau đó lấy một trường sam màu xám xuống từ trên cột treo quần áo, trực tiếp mặc chồng lên trên quần áo hiện giờ của mình.
Tuy trông có vẻ hơi mập mạp, nhưng cũng xem như khá vừa người.
“Chỉ là… nên làm giày với tóc thế nào đây ta?”Hứa Hằng cúi đầu nhìn đôi giày thể thao màu trắng của mình, ánh mắt lại quét về phía căn phòng đơn sơ của gia đình này.
Hắn trầm ngâm chốc lát, cuối cùng yên tĩnh đi lên trước, chậm rãi đẩy cửa gỗ ra.
“Kẽo kẹt…”Cửa gỗ cũ nát biến chất phát ra tiếng kẽo kẹt, cũng may thanh âm không lớn lắm, có vẻ không gây nên động tĩnh gì.
Hứa Hằng xoa mồ hôi lạnh trên trán, bước vào trong phòng.
Trong phòng có mùi mốc rất nồng, gia cụ vô cùng cũ kỹ, chất đầy bụi.
Xà ngang trên đỉnh phòng còn giăng đầy tơ nhện, rậm rạp chằng chịt rũ xuống.
Hứa Hằng không quá để ý, đi vào bắt đầu sưu tầm.
Chỉ trong chốc lát đã thuận lợi tìm được trong phòng một đôi giày vải màu đen, cùng với một chiếc mũ rơm được bện thủ công, giải quyết tốt đẹp vấn đề ngụy trang.
“Ồ?”Đột nhiên, Hứa Hằng ngừng lại trước một vách tường.
Trên tường treo một bức tranh thủy mặc vẽ rừng trước, lạc khoản và đề tự đã sớm mờ nhạt không còn rõ ràng, phàn ven rìa góc tranh còn có một số vết bẩn biến thành màu đen.
Hứa Hằng không khỏi ngẩn ra, gia cảnh kém như vậy còn treo một bức tranh thì thôi cũng được, dấu ngón tay biến thành màu đen ở sát biên giới này là sao thế?Là sợ người khác không biết ngươi thường xuyên sờ vào bức họa này à?Khá lắm, nơi đây không có dấu